×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 24

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 24 - It's ăn miếng trả miếng time!
Prev
Next

VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 24: It’s ăn miếng trả miếng time!

Ji Heon vừa thở ra làn khói thuốc vừa mỉm cười, hoá ra Cha Seong Hyun có tính cách bạo dạn hơn hẳn vẻ ngoài nho nhã của hắn… hay nói trắng ra là vô tư, vô tâm quá mức.

“Vâng, lại gặp cậu rồi.”

Dù có nhiều điều muốn nói, nhưng Ji Heon vẫn lịch sự chào hỏi trước.

“Cứ gặp nhau nhiều thế này, chẳng mấy chốc mà chúng ta thân nhau ngay, đúng không anh quản lý?”

Cha Seong Hyun nói đùa một câu chẳng có gì đáng cười rồi đóng cửa xe, tiến thẳng về phía Ji Heon.

“Jae Kyoung đâu rồi?”

“Cậu ấy sẽ ra ngay. Tôi vừa gọi điện thoại nên mới ra đây để tránh làm phiền cậu ấy.”

Ji Heon giả vờ rít một hơi thuốc thật dài, liếc nhìn ghế phụ lái. Anh muốn kiểm tra xem hôm nay Cha Seong Hyun đi một mình hay đi cùng ai đó như lần trước. Nhưng lớp phim dán kính xe quá tối, đứng từ khoảng cách của Ji Heon thì không thể nhìn ra được gì.

“À mà tôi không biết bãi đậu xe có khu vực hút thuốc đấy.”

Cha Seong Hyun nói với vẻ hài lòng, rút bao thuốc lá từ túi áo khoác linen ra.

“Ừm, ban đầu cũng không phải khu vực cho hút thuốc đâu. Nhìn cái này là biết.”

Ji Heon chỉ vào tấm biển cấm hút thuốc được dán trên bức tường lớn của bãi đậu xe.

“Ơ, thế à? Vậy cái này để làm gì?”

Cha Seong Hyun nói, tay gõ nhẹ vào chiếc gạt tàn thuốc kiêm thùng rác kim loại bên cạnh.

“Chắc do có dán biển cũng không ăn thua, ai muốn hút vẫn hút, nên bọn họ mới đặt thùng rác ở đây để ai hút thì ít nhất cũng vứt đúng nơi, đúng chỗ.”

“Ừm, cũng có nhiều nơi như vậy.”

“Dù sao cũng tiện cho cả tôi và anh.”

Cha Seong Hyun cười cười, ngậm điếu thuốc vào miệng. Hắn hơi cúi đầu xuống, dùng bật lửa châm thuốc, khoảnh khắc ấy khiến Ji Heon ngỡ như anh vừa lạc vào phim trường chụp ảnh hoạ báo.

Gương mặt này thật sự rất đẹp, Ji Heon thầm cảm thán.

Trợ lý Nam đã miêu tả sao ấy nhỉ? Phong cách lạnh lùng, thanh tao? Đúng là cách diễn đạt rất chính xác. Ji Heon đang thầm tán thưởng tỷ lệ khuôn mặt của người bên cạnh thì Cha Seong Hyun rít một hơi thuốc dài, cất tiếng hỏi:

“Mà anh hút thuốc như vậy có ổn không?”

“Vâng?”

“Anh đã hứa với Jae Kyoung là sẽ bỏ thuốc mà.”

Ji Heon sững người trong giây lát. Điều khiến anh ngỡ ngàng không phải là việc Cha Seong Hyun biết thoả thuận giữa anh và Jae Kyoung, mà là việc Jae Kyoung đã kể chuyện đó cho Cha Seong Hyun nghe… thoạt nhìn thì hai việc này có thể giống nhau nhưng nếu suy xét kỹ thì ý nghĩa chúng mang lại hoàn toàn khác biệt.

“Jae Kyoung cũng biết thừa là tôi sẽ không bỏ được.”

Ji Heon cố tình nói với giọng điệu dửng dưng.

“Hửm? Vậy thì bản cam kết giữa hai người có tác dụng gì chứ.”

Cha Seong Hyun cười cười, thở ra làn khói thuốc đục ngầu, Ji Heon bên cạnh hắn thì không thể cười nổi nữa. Cha Seong Hyun còn biết cả chuyện giấy cam kết? Rốt cuộc thì Jae Kyoung đã kể cho hắn nghe những gì vậy?

Tất nhiên, việc Jae Kyoung kể cho Cha Seong Hyun nghe chuyện của bọn họ cũng không có gì sai trái. Ngay cả bản thân Ji Heon cũng đã kể cho trợ lý Nam nghe việc Jae Kyoung bắt anh bỏ thuốc, than thở đủ điều, Jae Kyoung có quyền tự do nói với bất kỳ ai cậu ấy muốn, bọn họ cũng không ký điều khoản bảo mật nào với đối phương hết.

Nhưng không hiểu sao, Ji Heon lại cảm thấy khó chịu.

Cái gì Ji Heon cũng hiểu, và chính vì hiểu nên anh mới thấy cay đắng cho chính mình, việc anh tức giận với ai đó khi không có lý do chính đáng, cho thấy anh mới là người đang có vấn đề, chứ không phải đối phương. Trong những trường hợp thế này, tốt nhất không nên tùy tiện mở miệng nữa. Bởi, anh sẽ chẳng thể nói ra được lời nào tử tế, thậm chí có nguy cơ trút giận lên người vô tội. Có muốn nói gì thì anh cũng phải đè lại sự khó chịu này xuống trước, nếu không được thì cứ tránh mặt là tốt nhất.

Ji Heon hiểu rất rõ những đạo lý đó, nhưng không hiểu sao, môi vẫn tự động cất lời:

“Cậu Cha Seong Hyun.”

Cha Seong Hyun ngậm điếu thuốc, nhìn Ji Heon. Ji Heon dụi điếu thuốc của mình vào gạt tàn rồi nói:

“Tôi đã định liên lạc với cậu, nhưng hôm nay cũng xem như may mắn, có thể tình cờ gặp cậu ở đây.”

“Liên lạc với tôi?”

Cha Seong Hyun thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng thở ra một hơi thuốc, hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Cậu cũng biết, mười ngày nữa là đến giải đấu của Jae Kyoung.”

Cha Seong Hyun nhướn mày như thể đang muốn nói “Vậy thì sao?”.

“Nếu không có việc gì gấp, tôi mong cậu hạn chế gặp cậu ấy ở bên ngoài cho đến khi giải đấu kết thúc.”

“Ơ? Tại sao?”

Cha Seong Hyun trợn tròn mắt hỏi, rồi lại tự trả lời: “Không lẽ do tình trạng sức khoẻ của cậu ấy?”

“Jae Kyoung mệt à? Ơ, không đúng? Không thể nào. Tôi đâu có giữ cậu ấy lại quá muộn, tôi còn dặn cậu ấy không được uống rượu đấy. Vậy mà cậu ấy vẫn mệt sao?”

Người này đang nói cái quái gì vậy? Ji Heon cảm thấy thật nực cười.

Ji Heon cố gắng kìm chế để không cười đểu đối phương, nói với giọng bình tĩnh nhất có thể.

“Không chỉ ở trên phương diện sức khoẻ. Nếu những bài báo như vừa rồi cứ tiếp tục xuất hiện, chắc chắn cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng tâm lý…”

“Ai ảnh hưởng tâm lý? Jae Kyoung á? Anh quản lý đừng đùa, đời nào có chuyện đó.”

Cha Seong Hyun ngắt lời Ji Heon, cười phá lên.

“Anh cũng biết tâm lý của Jae Kyoung siêu vững mà.”

Cha Seong Hyun vừa nói vừa xua tay như thể khẳng định chuyện Ji Heon vừa nói tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng khi thấy Ji Heon chỉ mỉm cười, không đáp lại, hắn dường như nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, liền ừm một tiếng, ngậm lại điếu thuốc đang hút dở vào miệng.

Cha Seong Hyun suy nghĩ gì đó một lúc, sau đó gảy bớt bụi thuốc vào gạt tàn, lên tiếng hỏi:

“Xin lỗi, nhưng Jae Kyoung đã trực tiếp nói với anh như vậy sao?”

“Không có.”

Nghe Ji Heon trả lời, Cha Seong Hyun gật đầu như thể đã đoán trước.

“Tôi biết mà. Cậu ấy thật sự chẳng quan tâm gì đến mấy chuyện đó đâu.”

“Cậu Cha Seong Hyun này…”

“Cậu ấy tự biết cơ thể mình thế nào, nên cậu ấy mới bảo tôi là cứ gọi cho cậu ấy bất cứ khi nào tôi cần.”

Cha Seong Hyun ngắt ngang lời Ji Heon, nghe vậy, anh ngạc nhiên đến mức quên hết những gì mình định nói, ngơ ngác hỏi lại:

“Jae Kyoung…. đã nói như vậy sao?”

“Vâng.”

Cha Seong Hyun nhún vai, nhướn mày như thể đang nói “Giờ anh định lấy lý do gì nữa đây?”.

Hành động của hắn rõ ràng đang khiêu khích Ji Heon, nhưng anh lại quá sốc trước việc Jae Kyoung có thể nói ra những lời như vậy nên cứ đứng ngây người, chẳng để ý đến hành động kệch cỡm của anh chàng diễn viên viên kiêm người mẫu đẹp trai kia nữa.

Trời đất… thằng nhóc đó lại có thể nói ra những lời tử tế như vậy? Vậy là những từ ngữ bình thường như thế cũng tồn tại trong tập từ điển của Kwon Jae Kyoung á? Kwon Jae Kyoung, cái thằng nhóc với EQ âm vô cực, cũng có thể nói ra những lời nghe như kẻ ngố…. à không, vị tha như vậy?

Thành thật mà nói, Ji Heon đã nghĩ, với tính cách lồi lõm của Jae Kyoung, dù cậu ấy có yêu ai, nhiều đến mức nào đi nữa, đến cuối cùng, cậu ấy vẫn sẽ đặt bản thân lên trên hết, dù có đối mặt với người mình thích, Jae Kyoung sẽ chỉ làm theo ý muốn của bản thân, mặc xác mong muốn của đối phương, cứ vậy, kết cục cuối cùng cho mối tình tràn ngập sự vị kỷ đó chính là viễn cảnh Jae Kyoung bị đá…

Nhưng hôm nay, lại có người nói cho Ji Heon biết, thằng nhóc đó cũng có thể nói ra những lời tử tế như thế kia. Cái này… hay cậu ấy là kiểu bề ngoài cứng rắn, nhưng khi đã yêu thì sẽ hết mực chiều chuộng đối phương??

“Sao thế? Anh ngạc nhiên dữ vậy? Không nghĩ đến việc Jae Kyoung sẽ nói mấy câu như vậy à?”

Cha Seong Hyun cười lớn, không đợi Ji Heon trả lời, hắn vừa phà khói thuốc, vừa nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi tự hỏi sao anh lại ngạc nhiên?”

“Anh quản lý không biết mối quan hệ giữa tôi và Jae Kyoung sao?”

“Tôi biết.” Ji Heon điềm tĩnh đáp.

“Công ty của cậu Cha Seong Hyun đã mấy lần lên tiếng khẳng định, cả hai chỉ là BẠN THÂN RỒI MÀ! Chỉ cần là người có thể lên mạng được, ai cũng sẽ biết.”

(Mỏ JH không có hiền, mỏ JH không có hiền, mỏ JH không có hiền, chuyện quan trọng xin nhắc ba lần, chẳng qua bạn ấy đấu không lại cái mỏ dảnh của em người yêu thôi!)

Có lẽ hiểu được ẩn ý mỉa mai trong câu nói của Ji Heon, Cha Seong Hyun rít nốt hơi thuốc, lại gảy bớt bụi vào gạt tàn, cười trừ: “À, ngoài chuyện đó ra thì….”

“Còn gì nữa không?”

Nụ cười nhếch mép của Cha Seong Hyun như đang khiêu khích Ji Heon mau nói ra những gì mà anh biết. Thái độ này cũng đồng nghĩa với việc, chính Cha Seong Hyun cũng tự nhận thức được, mối quan hệ giữa hắn và Jae Kyoung không chỉ đơn thuần là bạn bè.

Ji Heon im lặng suy nghĩ. Anh cần phải cân nhắc cẩn thận những gì nên nói và những gì không được phép nói:

“Tôi thấy Jae Kyoung rất quý mến và ngưỡng mộ cậu.” Ji Heon nói.

“Ừm, đúng vậy, cậu ấy thích tôi mà”

Cha Seong Hyun không chần chừ, gật đầu cái rụp. Không hiểu sao trông hắn rất vui, vừa ngậm điếu thuốc vừa cười hớn hở, sau đó nhấn mạnh lần nữa: “Jae Kyoung thích tôi lắm.”

“Đặc biệt là khuôn mặt.”

Cha Seong Hyun nói thêm, cố tình phả khói thuốc về phía Ji Heon.

Lúc này, con nghiện thuốc Jeong Ji Heon không còn tâm trí đâu để tự hỏi xem, anh cảm thấy thế nào khi bị người khác phả thứ mà anh mãi cũng không dứt ra được vào mặt anh. Ji Heon chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện khiến người ta bức bối này. Lẽ ra, ngay từ đầu, anh đừng nên đáp lại Cha Seong Hyun, cũng đừng nên khơi mào cuộc nói chuyện này, nhưng tên đã lên dây, sao có thể thu lại được.

Hít sâu mấy hơi, Ji Heon kiên nhẫn mở lời:

“Nếu cậu đã biết cậu ấy thích cậu như vậy, thì mong cậu để tâm đến Jae Kyoung một chút.” Ji Heon nói.

“Tại sao tôi phải làm vậy?” Cha Seong Hyun lập tức vặn lại.

“Vì một tuần nữa là đến giải đấu của Jae Kyoung sao? Tôi xin lỗi nhé, nhưng anh à, đó là chuyện của cậu ấy, tôi chỉ làm những gì tôi muốn. Anh quản lý này, Jae Kyoung đâu còn nhỏ, nếu thấy khó khăn thì cậu ấy sẽ ép hồn ép xác đi với tôi chắc? Cậu ấy sẽ tự biết cách xử lý thôi.”

“Tôi không phủ nhận những gì cậu đang nói là sai.” Ji Heon gật đầu.

“Nhưng đôi khi chúng ta cần phải đặt mình vào vị trí của người khác để cân nhắc thử xem, nên làm những gì ta muốn hay làm những gì ta cần, đó gọi là sự quan tâm đó cậu Cha Seong Hyun.” Ji Heon cũng không hề nhường bước.

“Nhưng tại sao tôi phải quan tâm?” Cha Seong Hyun hỏi.

Ji Heon suýt thì tặng cho đối phương cái trợn mắt.

Không thể tin được là cái tên có bề ngoài bảnh bao, lịch lãm lại nói ra những lời vô trách nhiệm đến vậy. Những lời gay gắt đã dâng lên tận cổ họng Ji Heon, suýt thì chực trào ra ngoài. Lúc này, Ji Heon không chỉ tức giận Cha Seong Hyun mà còn cảm thấy bực bội với cả Kwon Jae Kyoung. Gu của cậu ấy là gì vậy? Tại sao cậu ấy lại thích một kẻ ích kỷ và cứng đầu như tay diễn viên này chứ?

“Vì chỉ còn mười ngày nữa là đến giải đấu.” Ji Heon bình tĩnh lặp lại thông tin mà ai cũng biết: “Đó là giải đấu rất quan trọng đối với Jae Kyoung. Như cậu cũng biết, đây là giải đấu sẽ đưa Jae Kyoung trở thành vận động viên bơi lội Châu Á đầu tiên đạt Grand Slam.”

“Và cũng là giải đấu cuối cùng trong sự nghiệp của cậu ấy” Ji Heon bổ sung thêm.

“Tôi biết.”

Cha Seong Hyun gật gù như thể cái gì hắn cũng biết. Nhưng việc hắn đã biết rõ mà vẫn cố tình làm vậy khiến Ji Heon càng thêm tức giận, anh thực sự không muốn đôi co thêm với con người này nữa.

“Nói thẳng luôn là tôi không có ý định can thiệp vào mối quan hệ của hai người.” Ji Heon nói.

“Vì anh không có tư cách đó.”

(Cha Seong Hyun không hỗn, cái mỏ của khứa này là chọt câu nào chảy máu câu nấy, không chỉ chọt JH đâu, cũng chọt JK mấy pha ấy.)

Phớt lờ nụ cười nhếch mép của Cha Seong Hyun, Ji Heon nói tiếp:

“Có điều cuộc hẹn của hai người hôm qua đã bị cánh phóng viên chụp lén, sáng nay các báo cũng đã đăng tin hàng loạt, tôi tin cậu cũng biết. Thật lòng, tôi chỉ muốn nhờ cậu hãy kiềm chế bản thân cho đến khi giải đấu kết thúc, vì lợi ích của Jae Kyoung. Đó đâu phải là yêu cầu quá đáng?”

“Không quá đáng.” Cha Seong Hyun gật đầu.

“Nhưng tôi thấy mình không cần thiết phải làm vậy.”

Cha Seong Hyun vẫn giữ nguyên lập trường của mình. Sau đó, hắn dụi hẳn điếu thuốc vào gạt tàn, mỉm cười:

“Nếu Jae Kyoung cảm thấy không có vấn đề gì thì sao anh phải lo? Tôi thấy anh đang xem cậu ấy như trẻ con vậy.”

“Anh quản lý à, cậu ấy đâu còn nhỏ nữa, cậu ấy đã trưởng thành rồi.”

Cha Seong Hyun nói, tiếp tục rút bao thuốc trong túi ra. Hắn châm một điếu thuốc khác, rít một hơi dài, hơi ngửa mặt lên nhả khói, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Anh Ji Heon này.”

“Jae Kyoung không phải con nít, cũng không phải con trai anh. Anh gấp gáp muốn làm mẹ như vậy thì sau này tự sinh con rồi hẵng làm.” Cha Seong Hyun nói.

(Trời ơi cái mỏ =))))))

Giọng điệu của hắn khá gay gắt, trái ngược hoàn toàn với nụ cười lịch thiệp trên môi. Vốn Ji Heon đã lỡ mờ nhận ra được thái độ như muốn gây hấn của Cha Seong Hyun từ lúc nãy, giờ thì hắn không còn kiêng dè nữa, công khai thể hiện thái độ đối địch với Ji Heon.

“Anh là Omega, có thể tự mình sinh con mà đúng chứ?” Cha Seong Hyun nói.

Dù là với ai thì câu hỏi này cũng thực sự rất quá đáng.

“Không phải sao?”

Cha Seong Hyun vừa hỏi vừa nhếch mép cười, tay vẫn cầm điếu thuốc, Ji Heon có cận cũng mờ mờ thấy được Cha Seong Hyun đang rất muốn khiêu khích anh, huống chi thị lực mắt anh vẫn tốt, không nhận ra được mới lạ.

Có lẽ Cha Seong Hyun muốn thấy Ji Heon tức giận. Ji Heon không rõ sao Cha Seong Hyun lại biết anh là Omega, Jae Kyoung nói cho hắn biết ư? Hay hắn muốn thấy Ji Heon nổi giận, gào lên chất vấn hắn?

“Tôi theo chủ nghĩa độc thân và không sinh con”

Tiếc là Ji Heon không có ý định làm hắn vừa lòng, anh vẫn giữ thái độ rất điềm tĩnh.

“Chậc, đừng có nói vậy chứ.” Cha Seong Hyun nhíu mày, đưa điếu thuốc cháy dở lên miệng.

“Tỷ lệ sinh nước ta đang ở mức báo động đấy anh, sinh một đứa cũng được mà.”

“Vậy cậu Cha Seong Hyun cứ sinh hẳn hai đứa đi, coi như thay cả phần tôi.” Ji Heon đáp trả.

(It’s ăn miếng trả miếng time!)

“Ấy, nếu có thể sinh thì tôi đã sinh hẳn ba đứa rồi.”

Cha Seong Hyun vội nói. Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của hắn, có vẻ tin đồn trên mạng nói hắn là Beta đã chính xác.

“Thật bất công, tôi có hơi ghen tị đấy. Đã không phải Beta thì phải cho tôi sinh ra là Omega chứ. Đằng này lại là Alpha, chẳng được tích sự gì cả.” Cha Seong Hyun làu bàu.

“… Cậu là Alpha sao?” Ji Heon ngạc nhiên hỏi.

“Vâng. Anh không biết sao?”

Ji Heon nhún vai, lắc đầu thay cho câu trả lời. Cha Seong Hyun rít hơi thuốc, phả hơi khói dài lên không trung:

“Ừm, cũng phải, trên mạng đồn tôi là Beta mà.”

“Lúc mới đăng ký vào công ty người mẫu, tôi đã nói mình là Beta. Nếu để là Alpha hay Omega thì sẽ rất phiền phức. Dù sao thì tôi cũng không toả pheromone hay mang thai được, nên cũng giống như Beta thôi.”

Nhìn cách hắn chẳng mảy may quan tâm đến những rắc rối có thể xảy ra do pheromone, có vẻ như Cha Seong Hyun cũng đang dùng thuốc giảm độ nhạy pheromone hàng ngày. Hoặc cũng có thể, cơ địa bẩm sinh của hắn có độ nhạy với pheromone thấp.

Ji Heon cũng phần nào hiểu được tại sao lại có tin đồn Cha Seong Hyun là Omega giả dạng Beta. Khác với hình ảnh điềm đạm, ít nói trên sóng truyền hình, ở ngoài đời, cách nói chuyện và hành động của hắn lại rất dịu dàng, xởi lởi. Có điều, với Ji Heon, giọng điệu thân thiện đến mức ngớ ngẩn của Cha Seong Hyun còn giả tạo hơn mấy tay diễn viên mới vào nghề…

“Bỏ chuyện đó qua một bên đi, cậu Cha Seong Hyun, quay lại chuyện chính đang nói nhé.”

Ji Heon nói với giọng điệu như thể giới tính thứ hai của Cha Seong Hyun là gì cũng chẳng quan trọng. Thực sự là vậy, với Ji Heon, nó không đáng để anh bận tâm.

“Có thể cậu thấy tôi đang lo hơi quá, nhưng ở trong giới, chuyện này rất bình thường. Đặc biệt là trong thời gian trước khi diễn ra giải đấu. Mọi kết quả đều phụ thuộc vào thể trạng của vận động viên, nên tất cả các nhân viên đều phải cố gắng hết sức, duy trì thể trạng tốt nhất cho họ. Ở giai đoạn này, đừng nói các vận động viên, nhân viên hiện trường theo sát cậu ấy như tôi cũng sẽ trở nên nhạy cảm hơn.”

“Hờ, anh nói cứ như học sinh cấp ba sắp thi đại học và phụ huynh của mấy đứa nó ấy.”

Nghe Cha Seong Hyun ví von, Ji Heon không nhịn được bật cười.

“Sao anh lại cười?”

“Vì ngạc nhiên, cách diễn đạt đó của cậu chính xác đấy.”

Cha Seong Hyun nhíu mày như thể đang hỏi “Thật sao?”.

Ji Heon gật đầu khẳng định, đúng là so với thi đại học cũng không khác mấy.

“Học sinh cấp ba khi sắp thi đại học thường làm bài thi thử theo đúng giờ thi thật, mấy giờ thi môn gì, môn gì, các đợt thi thử sẽ tổ chức đúng theo thời gian đó. Các vận động viên cũng vậy. Nhịp sinh hoạt ảnh hưởng rất lớn đến thể trạng, nếu tham gia giải đấu lớn như Thế vận hội Olympic, họ sẽ ăn uống, ngủ nghỉ theo đúng lịch trình thi đấu chính thức được ban tổ chức chốt từ vài ngày trước đó. Ví dụ, nếu vòng loại diễn ra lúc 10 giờ sáng và vòng chung kết diễn ra lúc 9 giờ tối, các vận động viên sẽ thức dậy lúc 5 giờ sáng để khởi động, tập luyện lúc 10 giờ, ăn nhẹ rồi chợp mắt một chút, sau đó lại tập luyện vào lúc 9 giờ tối, hoàn toàn trùng khớp với lịch thi đấu.”

“Mẹ nó… tỉ mỉ ghê.”

Cha Seong Hyun vừa cười vừa đưa điếu thuốc lên miệng.

“Phải tỉ mỉ thôi. Thể trạng con người dễ bị ảnh hưởng bởi những yếu tố nhỏ nhặt nhất, điều đó sẽ phản ánh trực tiếp trên kết quả thi đấu. Trong thời gian diễn ra giải đấu, ai cũng như đang đi trên lớp băng mỏng vậy. Để tránh gây áp lực cho vận động viên, chúng tôi tuyệt đối không bao giờ nói những chuyện như đối thủ của họ đã đạt thành tích bao nhiêu giây, ai đó bị chấn thương hay sa sút phong độ. Chúng tôi phải tạo điều kiện tốt nhất để các vận động viên tập trung vào chính bản thân mình, đó là công việc của đội ngũ quản lý.”

Cha Seong Hyun không đáp lại. Hắn chỉ im lặng hút thuốc với vẻ mặt trầm ngâm, như đang suy nghĩ gì đó. Rồi hắn gảy điếu thuốc vào gạt tàn, lên tiếng:

“Tôi tò mò một điều, chẳng hạn anh là tôi nhé, nếu trước ngày thi đấu, anh thấy hành động nào đó của tôi có thể gây ảnh hưởng đến phong độ của Jae Kyoung thì sao? Anh có kiềm chế bản thân không?”

“Đương nhiên là có…”

Ji Heon nhìn Cha Seong Hyun với vẻ mặt như thể đang muốn nói “Cậu hỏi gì mà thừa vậy?”.

“Vậy ngược lại, nếu Jae Kyoung đột nhiên đưa ra yêu cầu gì đó kỳ quặc thì sao? Anh sẽ đồng ý tất cả mọi yêu cầu của cậu ấy, kể cả những việc anh không muốn làm, chỉ để giữ được trạng thái tốt nhất cho cậu ấy sao?”

“Tùy thuộc vào yêu cầu là gì, nhưng thường là…”

“Ví dụ, nếu vào đêm trước trận chung kết, Jae Kyoung muốn quan hệ tình dục với anh thì sao?”

“Cậu Cha Seong Hyun, cậu uống rượu à?”

Ji Heon hỏi với vẻ mặt lo lắng, tay diễn viên này lái xe đến đây trong tình trạng say khướt đấy à?

“Hả? Làm gì có chuyện đó!”

Cha Seong Hyun trợn tròn mắt.

“Giữa ban ngày ban mặt đấy anh, sao tôi có thể lái xe trong tình trạng say xỉn chứ?”

Cha Seong Hyun nhanh chóng liếc xung quanh như thể sợ ai đó nghe thấy, rồi nhìn Ji Heon với vẻ mặt khó tin.

“Trong thời buổi này thì anh đừng nói mấy lời như vậy chứ. Lái xe khi say rượu là tội hình sự đấy, có cả trăm tin đồn yêu đương nhăng nhít cũng không lớn bằng nó đâu.”

“Tôi cũng biết mà.”

Ji Heon dịu giọng đáp lời như đang muốn trấn an Cha Seong Hyun.

“Tại cậu nói mấy chuyện vô lý quá nên tôi vô thức phản xạ. Tôi cứ tưởng cậu say.”

“Ơ hay… câu hỏi của tôi kỳ lạ đến mức đó sao?”

Cha Seong Hyun cười cười, như đang muốn nói Ji Heon phản ứng hơi quá rồi. Hắn lại ngậm thuốc, lẩm bẩm với vẻ mặt tiếc nuối.

“Tôi hỏi nghiêm túc mà.”

Mẹ nó! Nghiêm túc chỗ nào chứ!

Ji Heon vẫn trưng vẻ mặt vô cảm, thầm nghĩ. Nếu đó thực sự là một câu hỏi nghiêm túc, được nói ra trong lúc Cha Seong Hyun hoàn toàn tỉnh táo thì còn đáng lo ngại hơn. Đầu óc tỉnh như sáo mà sao khuôn miệng đẹp đẽ kia có thể thốt ra được mấy chuyện như vậy hả trời?

Đến lúc này, Ji Heon phải thừa nhận, anh lo cho Jae Kyoung hơn là Cha Seong Hyun. Chính xác hơn, anh lo cho mắt nhìn đàn ông của Jae Kyoung. Cậu ấy chỉ cần mỗi khuôn mặt còn mấy tiêu chuẩn khác vứt hết hả? Mặt mũi thì cũng có đẹp mãi được đâu, đẹp đến mấy thì vẫn sẽ lộ bản chất thôi mà…

“Mà tôi cũng đã nói đến vậy rồi thì anh quản lý cứ trả lời đi được không? Tôi thực sự tò mò đấy.”

Cha Seong Hyun vừa nói vừa phả khói thuốc. Ji Heon nhìn hắn một lúc rồi gật đầu: “Được thôi…”

“Vì cậu đã hỏi nghiêm túc, nên tôi cũng sẽ trả lời nghiêm túc.”

Cha Seong Hyun tỏ vẻ phấn khởi, nhìn chằm chằm Ji Heon. Ji Heon xem như không thấy cái nhìn nóng bỏng của hắn, anh khoanh tay lại, từ tốn nói:

“Các vận động viên thường vào làng vận động viên khoảng một tuần trước giải đấu. Họ sẽ sống ở đó cho đến khi giải đấu kết thúc, trong thời gian này, cho dù bạn gái hay vợ hay bất kỳ ai khác đến thăm, các vận động viên đều không được phép quan hệ tình dục. Đặc biệt là đêm trước ngày thi đấu lại càng không được.”

“Thật á? Tại sao?”

“Vì nó làm giảm thể lực.”

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

1 (55)
Phát Sóng
09/01/2024
guiding nguy hiểm
Guiding Nguy Hiểm
02/05/2025
Bia mat ong ss2
Guide Cấp S Phết Mật Ong
09/05/2025
b45 cover
Đột Nhập Trái Tim
14/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
uk88 https://rr88.wales/ hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ UK88 RR88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation