DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 23
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 23 - Đạt Grand Slam nhờ bạn trai??
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 23: Đạt Grand Slam nhờ bạn trai??
“Kwon Jae Kyoung, khao khát yêu đương vẫn không hề suy giảm ngay cả trước thềm giải đấu. Ha, nhìn cái kiểu đặt tiêu đề đi.”
Trưởng nhóm Yoo Jung nhìn vào điện thoại, cười khẩy.
“Bọn phóng viên này đúng là không có đạo đức nghề nghiệp, còn mười ngày nữa là đến giải đấu rồi mà vẫn làm vậy được!”
Một nhân viên trong team quản lý bức xúc nói.
“Đúng vậy, ít ra cũng nên đợi đến khi giải đấu kết thúc chứ. Làm thế này lỡ vận động viên bị ảnh hưởng tâm lý, thi đấu kém thì sao? Bọn này quên mình cũng là công dân Hàn Quốc à?”
“Người trong ngành ai chả biết tâm lý của thằng nhóc đó vững thế nào, cũng vì vậy nên tụi phóng viên không thèm kiêng nể, đâu phải lần đầu, bọn nó biết Jae Kyoung không dễ bị ảnh hưởng nên mới vậy thôi.”
Một nhân viên khác bình tĩnh nói, vừa lên án đám phóng viên vừa như muốn trấn an mấy anh em đồng nghiệp:
“Mấy vụ scandal trước giờ đã có vụ nào ảnh hưởng được thằng nhóc đó đâu, chúng ta chuyện bé xé ra to làm gì. Hơn nữa, mối quan hệ của cậu ấy với Cha Seong Hyun cũng đâu phải bí mật nữa, đăng bài báo với tiêu đề giật gân kia cũng không gây ra sóng gió gì được.”
Ji Heon cũng nghĩ y hệt anh đồng nghiệp kia, đây không phải lần đầu tiên phóng viên chụp được ảnh của Kwon Jae Kyoung và Cha Seong Hyun, tin đồn hẹn hò cũng đã rộ lên từ năm ngoái. Nói cách khác, đây đều là thông tin cũ rích, nên cánh phóng viên cũng không muốn phí công ngồi tính toán xem thời điểm nào đăng bài mới thích hợp. Chưa kể, bức ảnh cũng chẳng có gì nhạy cảm, chỉ là hai người đàn ông trưởng thành ngồi cùng bàn, vừa trò chuyện vừa uống rượu.
Mà không chỉ bài báo này, hàng loạt tin tức cùng nội dung xuất hiện, với tiêu đều còn giật gân gấp mấy lần cái mà trưởng phòng Yoon vừa đọc như:
[Kwon Jae Kyoung ♡ Cha Seong Hyun, Khoảnh khắc hạnh phúc xua tan áp lực thi đấu.]
[10 ngày trước thềm Giải vô địch bơi lội Thái Bình Dương tại Incheon, Kwon Jae Kyoung bị bắt gặp hẹn hò cùng người yêu trước khi đội tuyển Samoa vào làng vận động viên.]
[Kwon Jae Kyoung, Bí quyết giành Grand Slam đầu tiên châu Á là nhờ bạn trai?]
Vân vân và mây mây, đa phần, phản ứng của dư luận không quá tiêu cực. Ngược lại, nhìn vào phần bình luận dưới các bài báo, phần lớn mọi người đều bênh vực Jae Kyoung:
[Hẹn hò trước thềm giải đấu thì có gì sai, vận động viên cũng là con người, mày không có người yêu để hẹn hò nên mới viết bài thế này chứ gì?]
Jae Kyoung luôn như vậy, cậu ấy luôn được lòng mọi người, bất kể già trẻ, gái trai, và là một trong số ít các vận động viên luôn được mọi người bênh vực mỗi khi có scandal gì đó nổ ra.
Với thực lực của Jae Kyoung thì chuyện này có thể xem là đương nhiên, đối với các vận động viên, dù có xét trên bao nhiêu tiêu chí đi nữa, việc quan trọng nhất vẫn là thi đấu đạt thành tích tốt, và Kwon Jae Kyoung không chỉ đơn thuần là giỏi, cậu ấy là vận động viên bơi lội số 1 thế giới đã được chính Thế vận hội Olympic công nhận. Khi đã gán trên người cái mác số 1 thế giới vô cùng hào nhoáng, có ai lại nỡ bắt bẻ cậu ấy chứ?
Chưa kể, trong thời buổi mà vận động viên chỉ cần hơi nổi tiếng một chút là sẽ xuất hiện trên TV, tham gia đủ loại chương trình giải trí, Jae Kyoung thuộc dạng hiếm hoi khi suốt ngày chỉ tập trung cho sự nghiệp thi đấu. Ngay cả khi giành huy chương Thế vận hội Olympic và được cả nước tung hô như người hùng, cậu ấy cũng nhất quyết không bước chân vào showbiz, thậm chí, Jae Kyoung còn không cho các tạp chí lớn cơ hội được chụp ảnh mình làm trang bìa. Jae Kyoung dứt khoát từ chối tất cả mọi lời mời quay quảng cáo, mất hút luôn ở Úc để chuẩn bị cho giải đấu tiếp theo. Nói theo lời của dân cư mạng, một người có tâm sự nghiệp đến vậy, sao có thể không yêu mến được chứ?
Thỉnh thoảng, một số bài báo giật tít câu view xuất hiện, nhưng phần lớn mọi người đều phản ứng bằng cách bảo vệ Jae Kyoung, những bình luận tiêu cực như:
[Thằng đó chỉ giỏi bơi thôi chứ tính cách như hạch.] trên các diễn đàn đều ngay lập tức bị đáp trả bằng:
[Vận động viên chứ bộ làm Bồ Tát hay gì, thi đấu ngon lành là được, tốt để nhường huy chương cho nước khác hả?]
Năm ngoái, khi scandal hẹn hò đầu tiên nổ ra, phản ứng của mọi người cũng tương tự. Nhưng chắc vì đã được chứng kiến hành trình đi theo con đường bơi lội chuyên nghiệp của Jae Kyoung từ khi cậu ấy còn bé, nên ban đầu, mọi người cũng có hơi sốc…
[Cái gì? Ai hẹn hò? Thằng nhỏ đó á?]
[Ảnh chụp cậu ấy đi ra từ khách sạn với một người đàn ông á…? Kwon Jae Kyoung á? Tụi nhà báo photoshop hả…]
[Cậu ấy đã đủ tuổi vị thành niên chưa?]
Nhưng ngay khi biết Jae Kyoung đã 20 tuổi, mọi người lập tức đổi giọng:
[À à đủ tuổi rồi thì có sao đâu.]
[À thì thanh niên 20 rồi, giờ mà không hẹn hò yêu đương thì còn đợi bao giờ.]
Thậm chí, mọi người còn bắt đầu bênh vực mù quáng:
[Các vận động viên thường kết hôn sớm mà quý dị~~]
[Em dâu của chúng ta xinh gái… moẹ nhầm, đẹp trai thế kia còn gi!]
[Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Jae Kyoung của chúng ta có mắt nhìn người!]
[Nghe nói em dâu là vận động viên của đội tuyển bơi quốc gia Đài Loan đấy.]
[Chậc chậc xem hai cái nhan sắc đó đứng cạnh nhau kìa, mặt mũi cả hai đúng là xứng tầm quốc gia luôn.]
Thậm chí còn bàn tán đến cả tương lai:
[Nhưng hai đứa nhỏ đó có con thì con mang quốc tịch gì? Ba lớn, ba nhỏ đều là vận động viên đẳng cấp thế kia thì con sinh ra chắc cũng giỏi lắm!]
[Chắc quốc tịch kép rồi lớn lên đủ tuổi thì cho tự chọn.]
[Thế… lỡ cháu chúng ta chọn Đài Loan thì sao T.T]
[Từ từ đã các bác ơi, ai mà biết có kết hôn không? Kết hôn rồi cũng chưa chắc sinh con mà, vận động viên Đài Loan kia là Beta đó….]
[À há quên…]
[Quên +1….]
[Tính ra cuộc đời của Kwon Jae Kyoung sẽ hoàn hảo luôn nếu cậu ấy không có cái gu chỉ thích Beta.]
[Phải ban hành luật cấm lãng phí gen của các vận động viên quốc gia mới đúng.]
Lần lên báo này với Cha Seong Hyun cũng không khác lần trước là mấy. Ban đầu, mọi người vẫn hơi bất ngờ trước diễn biến nhanh chóng:
[Từ từ, còn em dâu thì sao? Cậu chàng vận động viên bóng nước Đài Loan ấy?]
[Á sốc quá, đậu moá, em trai chúng ta chia tay với cậu trai người Đài Loan hồi nào dẫy??]
[Thay người yêu như thay áo luôn…]
Nhưng rồi mọi người lại nhanh chóng quay ngoắt 180 độ sang khen ngợi:
[Nhưng nếu là Cha Seong Hyun thì cũng… dịu keo đồ đó…]
[Đồng ý với lầu trên, là khuôn mặt tầm cỡ như Cha Seong Hyun thì tui cũng vote ủng hộ.]
[Đồng ý +2.]
[Tính ra gu của Kwon Jae Kyoung nhất quán phết, cũng kiểu tựa tựa như nhau, và đều cao vời vợi.]
[Tính ra em trai chúng ta có mắt nhìn đàn ông đấy!]
Hơn nữa, lần này mọi người có vẻ rất vui vì Cha Seong Hyun cũng là người Hàn Quốc:
[Không phải hôn nhân quốc tế là được! ọ.ọ]
[Đời sau cầm chắc quốc tịch Hàn Quốc, không sợ giành!]
[Đúng vậy, con trai hai người mà có thi đấu thể thao cũng là thi đấu cho nước mình, vậy là được!]
[Ây gu cái tổ hợp nhan sắc kia thì đời sau đẹp phải biết!]
Nhưng không phải ai cũng mù quáng, vẫn có vài người rất tỉnh táo bóc trần sự thật:
[Tỉnh đi má, Cha Seong Hyun là Beta!]
[Cha Seong Hyun là Beta thì con cái đâu ra?]
[Moẹ, lại Beta đấy!]
Và cuối cùng, mọi người lại kết thúc bằng những bình luận như:
[Giề? Lại nữa hả?]
[Thằng đó không phải Beta thì không yêu à?]
[Ai biết được, mỗi người mỗi gu.]
[Kwon Jae Kyoung là nam châm hút beta hay gì…]
[Be với chả không Be, vẫn hiến tinh trùng được thôi.]
“Thôi được rồi. Mấy tin tức như thế không cần nghĩ cách đối phó đâu. Bỏ qua đi. Chỉ cần xử lý mấy bài báo giật tít câu view quá đáng là được.”
Trưởng nhóm Yoo Jung nói. Cô ấy nhanh chóng thu dọn tài liệu trên bàn, vẫy tay gọi Ji Heon: “Trợ lý Jeong ơi.”
“Mau đi thôi.”
Ji Heon nhanh chóng đứng dậy thay cho câu trả lời. Hôm nay, anh và trưởng nhóm Lee Yoo Jung còn hai cuộc họp để bàn hợp đồng quảng cáo cho Jae Kyoung.
“Đừng bận tâm đến mấy chuyện đó.”
Vừa ra khỏi văn phòng, trưởng nhóm Lee đã cười nói:
“Chuyện đời tư của vận động viên, chúng ta không thể can thiệp được. Hơn nữa, ngay từ đầu Kwon Jae Kyoung đã vạch rõ ranh giới, không muốn chúng ta xía mũi vào chuyện riêng của cậu ấy. Dù hôm qua trợ lý Jeong có cố gắng ngăn cản thì cậu ấy vẫn sẽ đi, thậm chí, cậu có dặn bọn họ cẩn thận kẻo bị chụp ảnh thì các tay phóng viên vẫn sẽ cho ra được mấy tấm hình để đời, cậu cũng biết mà.”
“Vâng.” Ji Heon đáp ngắn gọn.
“Mau giãn mày ra đi xem nào. Chuyện này đâu phải lỗi của cậu. Cứ ủ rũ như vậy làm gì. Nếu có thêm bài báo nào khác thì phía Cha Seong Hyun sẽ lên tiếng thôi, bọn họ còn sợ mấy cái này hơn chúng ta nhiều.”
Ji Heon cũng nghĩ như vậy, nói gì thì nói, với người hoạt động trong ngành giải trí như Cha Seong Hyun, lại đang trong giai đoạn chuyển hình tượng từ người mẫu sang diễn viên, những scandal yêu đương, hẹn hò, sẽ khiến bên phía Cha Seong Hyun trở nên nhạy cảm hơn hẳn Spoins, bọn họ sẽ tự biết cách xử lý cho phù hợp nên Ji Heon cũng không mấy bận tâm, nói cho chính xác thì tin tức với ảnh chụp lần này cũng chưa đến mức được xem là vấn đề gì lớn để bọn họ phải ra mặt dàn xếp.
Điều khiến Ji Heon bận tâm là không biết vận động viên nhà anh sẽ nghĩ như thế nào.
Đương nhiên, nhìn bề ngoài, Jae Kyoung hoàn toàn không có vẻ gì là bận tâm đến chuyện này. Cậu ấy vẫn tập luyện như mọi khi, sau khi dùng bữa trưa tại mấy cửa hàng Fastfood thì lại đắm mình xuống bể bơi. Trong lúc cả hai ăn trưa, cậu ấy cũng chưa từng nhắc đến scandal đang nổi rần rần khắp mạng xã hội kia, như thế này thì đừng nói là bận tâm, nhiều khi Jae Kyoung còn chả biết đến sự tồn tại của mấy bài báo đó ấy chứ….
Ngẫm lại mới thấy, Jae Kyoung dường như rất ít khi sử dụng các thiết bị Internet. Đối với Jae Kyoung, định nghĩa về smartphone chắc chỉ gói gọn trong mấy chức năng liên lạc cơ bản kiêm máy nghe nhạc MP3. Thậm chí, cậu ấy còn không cài đặt các ứng dụng nhắn tin miễn phí, người khác chỉ có thể liên hệ với cậu ấy bằng cách nhắn tin SMS hoặc gọi điện trực tiếp. Số liên hệ nằm trong danh bạ của Jae Kyoung cũng rất hạn chế, theo như Ji Heon từng thấy thì có bà Shim, những người có liên quan đến bơi lội và Cha Seong Hyun.
Nhìn vào đó thì có thể thấy, Cha Seong Hyun quả thực là sự tồn tại đặc biệt đối với Jae Kyoung…
Ji Heon vừa ngẩn ngơ cắn đầu bút vừa lắc đầu ngán ngẩm. Không, tại sao nghĩ một hồi anh lại vòng về kết luận là hai người bọn họ có gì đó với nhau vậy… sao cái tên Cha Seong Hyun cứ lượn lờ mãi thế chứ, đủ rồi Jeong Ji Heon, phải dừng nghĩ mấy chuyện linh tinh này lại ngay lập tức!
Ji Heon thả bút, gục mặt xuống bàn. Ngay cả khi làm vậy, anh vẫn hướng đầu về phía bể bơi để xem xét tình hình của Jae Kyoung. Bản thân anh cũng thấy mình thật kỳ lạ, vượt xa mức độ tận tâm vì công việc, trạng thái của anh bây giờ giống như người mẹ đang bảo vệ con cái quá mức, điều này khiến Ji Heon cảm thấy khó chịu với chính mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lo lắng đến thế cũng hợp lý…
Ji Heon nhắm mắt lại, tự nhủ với bản thân. Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến giải đấu. Dù có hơi quá một chút, nhưng anh phải đảm bảo vận động viên duy trì được phong độ tốt nhất, đề phòng những thứ có thể làm ảnh hưởng đến cậu ấy. Đó là công việc của anh, công ty trả lương cho anh cũng sẽ muốn anh làm như vậy.
Nếu cậu ấy là một vận động viên bình thường thì chẳng nói làm gì, đằng này, giá trị của Jae Kyoung cao hơn những vận động viên mà Spoins đang ký hợp đồng nhiều, nói trắng ra, vận mệnh của cả công ty đang nằm trong tay cậu ấy. Một tiếng trước thềm giải đấu, nếu Jae Kyoung có lỡ ho hay hắt xì hơi thôi là cả Spoins sẽ náo loạn ngay. Chuyện hẹn hò thì không đơn giản như việc chỉ ho hay ốm vặt, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lý của Jae Kyoung, nếu nó cứ lặp đi, lặp lại thế này thì Ji Heon không muốn lo lắng cho cậu ấy cũng khó…
Ji Heon thở dài, cố gắng tìm đủ mọi lý do để bào chữa cho bản thân, nhưng tất cả đều vô ích. Càng cố gắng trốn tránh, Ji Heon càng thấy khó chịu hơn, không thể tự thuyết phục được bản thân đã đành, Ji Heon còn thành công khiến tâm trạng anh trở nên bức bối hơn bao giờ hết.
Hơn ai hết, Ji Heon là người hiểu rõ bản thân anh nhất, anh hiểu vì sao mình lại có thái độ, suy nghĩ như vậy khi scandal kia nổ ra, vì anh biết, tất cả đều là sự thật. Nếu anh thực sự làm tốt công việc của quản lý, khi Jae Kyoung khẳng định với anh, giữa hai người không hề có mối quan hệ yêu đương, anh đã tin và không bận tâm đến nữa. Anh sẽ lại nhún vai, nói rằng đời tư của vận động viên thì bọn họ không nên xen vào, đó là chuyện mà tự bản thân vận động viên phải giải quyết và nhanh chóng quên nó đi.
Nhưng Ji Heon thật sự không làm được như vậy, anh còn mặt mũi nào mà lấy công việc ra làm cái cớ nữa chứ…
Bản thân Ji Heon cũng không hiểu nổi chính mình. Tại sao anh lại ám ảnh về mối quan hệ của Jae Kyoung và Cha Seong Hyun? Chính anh cũng không rõ lý do…
À thì cũng không hẳn… Ji Heon vẫn còn nhớ như in cuộc điện thoại hôm đó, biểu cảm của Jae Kyoung khi nói chuyện điện thoại với Cha Seong Hyun, câu nói “Anh không thể biết được mỗi ngày tôi cảm thấy thế nào đâu.” đã để lại ấn tượng quá mạnh mẽ trong đầu Ji Heon, in sâu trong tâm trí anh. Đến mức, dạo gần đây, mỗi khi nghĩ đến Jae Kyoung, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Ji Heon chính là biểu cảm đầy vẻ tự giễu đó….
Và câu slogan tự phát…
– Thà sống nhạt nhẽo còn hơn phải đau khổ vì yêu một ai đó.
Ánh mắt nhìn về nơi xa xăm của Jae Kyoung khi cậu ấy nói câu đó cũng ám ảnh Ji Heon không kém gì nụ cười kia.
Mỗi khi nhớ lại hình ảnh cô độc ấy của Jae Kyoung, Ji Heon không khỏi cảm thấy nhói lòng.
Phải, sự lo lắng của Ji Heon là điều không thể tránh khỏi. Jae Kyoung không chỉ là vận động viên mà anh quản lý, cậu ấy còn là đứa nhỏ anh đã biết từ mười năm trước. Mặc dù mối quan hệ của cả hai không mấy thân thiết, nhưng từ khi thấy Jae Kyoung ở bể bơi, anh đã luôn dõi theo bóng dáng của cậu ấy. Một đứa trẻ bướng bỉnh, cư xử có phần vụng về và rất yêu thích bơi lội.
Khi đứa trẻ năm đó đột ngột xuất hiện trước mặt Ji Heon với vẻ bề ngoài rắn rỏi khó tin, thốt ra những lời như vậy, sao Ji Heon có thể không suy nghĩ, không lo lắng cho được. Anh ngạc nhiên vì sự trưởng thành, chín chắn của cậu ấy, bất ngờ khi cậu ấy cũng có thể yêu ai đó nhiều như vậy, và chua xót vì cậu ấy đã vướng phải mối tình đau khổ, không mấy tốt đẹp. Tất cả những suy nghĩ đó tụ lại trong đầu Ji Heon, liên tục xoay vòng, dù anh cố cách mấy cũng không thể làm ngơ được.
Tất nhiên, Ji Heon không định giãi bày mớ tâm tư rối nùi này với Jae Kyoung. Nếu Jae Kyoung biết được, chắc chắn cậu ấy sẽ ghét bỏ vì nghĩ anh đang can thiệp vào đời tư của cậu ấy. Jae Kyoung có thể sẽ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, gặng hỏi: “Tại sao anh lại làm vậy?”
Có thể gì chứ, cậu ấy chắc chắn sẽ phản ứng như thế! Vì vậy, Ji Heon chết cũng không thể để Jae Kyoung biết được sự lo lắng vô căn cứ này của anh.
… Thật sự thì giờ Ji Heon không biết phải làm sao mới tốt.
Ji Heon nhắm mắt lại, tiếp tục thả trôi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Liệu có ổn không nếu anh cứ làm ngơ, để mọi chuyện như vậy? Hay anh nên viện cớ gì đó để giữ Jae Kyoung lại, không cho cậu ấy gặp Cha Seong Hyun cho đến khi giải đấu kết thúc?
Trưởng nhóm Lee đã nói anh không cần bận tâm, nhưng đó chỉ là về mấy bài báo lá cải. Có lẽ ý của trưởng nhóm Lee là cánh phóng viên có thổi phồng đến mấy cũng không thể lung lay được tinh thần thép của Jae Kyoung, Ji Heon biết, nhưng tình cảm yêu đơn phương gì đó có khiến cho Jae Kyoung sa sút không? Xét theo tính cách của Jae Kyoung thì không, nhưng Ji Heon thực sự không nắm chắc. Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến giải đấu, mỗi ngày trôi qua, Ji Heon càng thêm bồn chồn.
Mà anh nghĩ nhiều làm gì, biết đâu Cha Seong Hyun sẽ không gọi Jae Kyoung đi nữa.
Ji Heon cố gắng nghĩ theo hướng tích cực. Thông tin giải đấu sắp tới của Jae Kyoung đã xuất hiện nhan nhản khắp nơi, bên phía Cha Seong Hyun chắc chắn cũng biết thời gian đang gấp rút hơn bao giờ hết. Mấy bức ảnh chụp trộm cũng vừa được cho lên báo, chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, nếu Cha Seong Hyun biết suy nghĩ cho Jae Kyoung thì sẽ tự kiềm chế bản thân. Kể cả khi hắn không nghĩ cho đối phương thì cũng nên có chút lương tâm để nhận thức, bây giờ là thời điểm quan trọng, Jae Kyoung cần tập trung vào việc luyện tập. Đều là người trưởng thành cả, chắc sẽ hiểu được thôi…. Chắc vậy ha…
“Ấy, anh quản lý cũng ở đây sao.”
…… Mong ước nhỏ nhoi của Ji Heon bộ khó đến vậy sao….