DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 21
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 21 - Vào lúc cậu không biết, ở nơi cậu không nhìn thấy, tôi đã lần đầu tiên nảy sinh dục vọng với cậu
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 21: Vào lúc cậu không biết, ở nơi cậu không nhìn thấy, tôi đã lần đầu tiên nảy sinh dục vọng với cậu
Câu nói đột ngột của Jae Kyoung khiến tim Ji Heon đập thình thịch. Quá bất ngờ trước phản ứng của chính mình, Ji Heon đã không thể đáp lại cậu ấy một cách đàng hoàng, chỉ có thể lúng túng gật đầu: “À… ừ…”
Mãi một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, định nói gì đó phá tan bầu không khí ngượng ngùng, nhưng nghĩ mãi cũng không biết phải nói gì hay nên mở lời như nào. Không hiểu sao, Ji Heon đột nhiên cảm thấy ngại khi nhìn thẳng vào Jae Kyoung, anh đành chơi bài hèn, lấm lét né tránh ánh mắt như mấy mũi dao nhọn của cậu ấy, may mắn thay, đúng lúc đó, phó đạo diễn đã đến gần chỉ đạo:
“Vận động viên Kwon Jae Kyoung, cậu đã sẵn sàng chưa?”
“Từ lúc một giờ chiều rồi.”
Lần đầu được Jae Kyoung tiếp đãi bằng giọng điệu cộc cằn và cách nói năng không kiêng nể ai, phó đạo diễn có hơi bối rối, nhưng bọn họ là ai chứ, lăn lộn giới giải trí lâu ngày, không dám nói ai cũng khó ở như Jae Kyoung, nhưng những ngôi sao tính khí thất thường, bọn họ đã gặp nhiều đến mức chai lỳ, phó đạo diễn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra hiệu cho Jae Kyoung theo sau, tuy đã cố gắng che giấu nhưng nét khó chịu trên mặt phó đạo diễn cũng khiến Ji Heon bận tâm. Anh lặng lẽ đi bên cạnh, lựa lúc xung quanh không có ai, ghé sát người Jae Kyoung, thì thầm:
“Lần sau, khi họ hỏi cậu đã sẵn sàng chưa, chỉ cần trả lời vâng thôi.”
Jae Kyoung liếc nhìn Ji Heon, hừ lạnh:
“Được, miễn là anh đừng có trượt chân nữa.”
Hơn ba giờ chiều một chút, buổi quay chụp cũng chính thức bắt đầu.
May mắn thay, kịch bản rất đơn giản. Vì đây là quảng cáo đầu tiên của một vận động viên không có kinh nghiệm diễn xuất, nên bọn họ đã dứt khoát loại bỏ tất cả những ý tưởng phức tạp, chỉ tập trung vào việc quay cảnh bơi lội.
Nhờ đó, Jae Kyoung chỉ phải bơi qua bơi lại dưới bể trong vòng ba mươi phút, với cường độ tập luyện hàng ngày của Jae Kyoung, ba mươi phút vẫn chưa đáng là gì nên Jae Kyoung cũng không phản đối. Ngay cả khi phải lặp đi lặp lại động tác nhảy cầu hơn mười lần để có được góc quay đạo diễn mong muốn, Jae Kyoung cũng không hề phàn nàn, có lẽ cậu ấy đã xem buổi quay chụp này như một phần của ngày tập luyện.
Nhưng Jae Kyoung vẫn gặp khó khăn với cảnh quay thứ ba, nội dung cảnh đó như sau: <Bơi đến mép bể, chạm tay vào thành bể, sau đó thở hổn hển và kéo kính bơi xuống>. Kwon Jae Kyoung đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể “thở hổn hển” được như yêu cầu của đạo diễn. Ngay cả khi cậu ấy dùng hết tốc lực bơi cả quãng đường 50m rồi mới chạm vào thành bể, đạo diễn cũng không thấy trên mặt Kwon Jae Kyoung có vệt ửng đỏ nào, chứ đừng nói là “thở hổn hển”…
Đạo diễn bất lực đập tập kịch bản vào lòng bàn tay: “Vận động viên Kwon Jae Kyoung à, nếu cậu không thấy mệt thì cũng thử giả vờ thở hổn hển đi. Đó là diễn xuất chứ không phải cố ý lừa gạt ai hết nên cậu cũng đừng ngại, nhé? Hãy nghĩ như thế này, cậu phải thể hiện cho người ta thấy cảnh cậu vừa bơi xong cả quãng đường dài đến mức gần như hết hơi ấy.”
Lần này, vận động viên bơi lội từng đạt bốn huy chương tại Thế vận hội Olympic – Kwon Jae Kyoung học một hiểu mười, phát huy vượt mức tưởng tượng, thở đến mức hai bả vai run cả lên, trông không thể nào giả trân hơn được nữa… khiến đạo diễn phải đau đầu ôm trán.
Cảnh quay thứ ba gặp khó khăn này chỉ được giải quyết sau khi Ji Heon, (Tạm xưng là) chuyên gia về Kwon Jae Kyoung vào cuộc.
“Jae Kyoung này, thử tưởng tượng như cậu vừa bơi tự do 800m xong. Cả quãng đường cậu đều bơi hết tốc lực, không ngừng lại nghỉ giữa chừng. Tôi nghĩ chắc cỡ đó là được.”
Jae Kyoung dường như đang cố nhớ lại trạng thái của mình sau khi dùng hết tốc lực bơi 800m tự do rồi nhanh chóng xuống lại bể bơi. Và sau đó, đạo diễn đã thở phào nhẹ nhõm khi được chứng kiến màn “thở hổn hển sau khi bơi 800 mét hết tốc lực” của Jae Kyoung. Phải rồi, người mới mà, chưa có kinh nghiệm gì hết, phải hướng dẫn cậu ấy thật chi tiết thì cậu ấy mới làm được. không phải do người ta dở, là do bọn họ chỉ đạo sơ sài quá thôi…
Chắc vì cảnh quay thứ ba khiến mọi người quá mệt mỏi, nên cảnh cuối cùng mà ai cũng cảm thấy lo lắng nhất, cảnh <Jae Kyoung tháo mũ bơi ra khỏi đầu, đưa tay vuốt tóc với chiếc kính bơi đeo trên cổ> lại diễn ra suôn sẻ một cách bất ngờ. Thậm chí, trong lúc quay cảnh này, các nhân viên có mặt đều phải trầm trồ thán phục, khi đạo diễn bấm nút xem lại cảnh đó, tất cả đều không hẹn mà cùng phấn khích bàn tán.
“Điên mất thôi! Cái này không phải chuyện đùa đâu! Đúng là đỉnh cao!”
“Chứ còn gì nữa! Kwon Jae Kyoung đúng là điên đảo chúng sinh mà, sao đến cả tóc trên đầu cũng nhiều thế kia?”
“Wow! Đỉnh nóc, kịch trần, sinh ra ở vạch đích mẹ nó luôn! Cậu ấy có thiếu cái gì đâu cơ chứ!”
Trưởng phòng Yoon đứng sau lưng đạo diễn cùng với Ji Heon cũng mỉm cười, ghé sát tai Ji Heon thì thầm:
“Pha cuối quay đỉnh phết đấy! Lên sóng chắc chắn sẽ gây bão ngay.”
Ji Heon cũng nghĩ như vậy. Thật lòng mà nói, khi xem Jae Kyoung diễn, anh đã có chút lo lắng, không biết mấy cảnh quay có thực sự ổn không, nhưng khi thấy thành quả, Ji Heon mới nhận ra anh đã lo thừa, mọi lo lắng cũng nhanh chóng tan biến.
Cảnh quay cận mặt cuối cùng đúng là đẹp nhất, nhưng những cảnh quay khác cũng rất tuyệt. Mặc dù chưa qua chỉnh sửa, chỉ tua chậm những gì đã quay trước đó, không có bất kỳ hiệu ứng nào khác, nhưng vẫn mang đến cảm giác phấn khích cho người xem.
Thực ra, Ji Heon từng nghĩ Jae Kyoung là kiểu người không ăn ảnh. Không phải trên màn ảnh cậu ấy xấu, cậu ấy vẫn đẹp, nếu không đã chẳng thu hút nhiều người theo dõi đến vậy, nhưng ai đã từng gặp qua Jae Kyoung ngoài đời đều phải công nhận, cậu ấy sau ống kính máy quay đẹp đến mức không chân thực. Nhưng Ji Heon vẫn không ngờ, sự khác biệt do trang điểm và ánh sáng mang lại có thể cho ra những thước phim để đời đến mức này.
Jae Kyoung trên màn hình giám sát của đạo diễn không chỉ đơn thuần là đẹp trai nữa, mà còn toát lên vẻ gì đó rất nam tính… À không, cậu ấy vốn đã nam tính rồi, nhưng phải nói sao đây…lần này Jae Kyoung còn mang cả nét hoang dã và hơi có phần nguy hiểm bén nhọn… Đúng vậy, theo đánh giá của Ji Heon, đợt quay chụp lần này đã làm bật lên được vẻ đẹp hoang dại của Jae Kyoung.
Năm năm trước, khi Jae Kyoung lần đầu tiên giành huy chương tại Á vận hội Asiad, bắt đầu thu hút sự chú ý cả ở trong và ngoài nước, giới truyền thông thường ví cậu ấy với một con thú non. Có lẽ, hình ảnh cậu nhóc chỉ vừa mới cấp hai, đứng thở dốc giữa các vận động viên trưởng thành đã để lại ấn tượng quá mạnh mẽ. Thực tế, chiều cao và vóc dáng của Jae Kyoung khi đó đã gần như không kém gì mấy so với các đàn anh trong đội tuyển, nhưng do gương mặt còn quá non nớt, mỗi khi máy quay lia cận cảnh, các khán giả ngồi trước màn hình tivi đều không khỏi xúc động, như thể bọn họ đang được chứng kiến con cháu nhà mình giành về vinh quang cho đất nước vậy.
Chắc vì ấn tượng khi đó quá sâu đậm, đến tận bây giờ, khi Jae Kyoung đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn có khá nhiều người xem cậu ấy như trẻ con, và trùng hợp thay, Jeong Ji Heon chính là một trong số đó. Anh còn hơn cả những khán giả chỉ được biết đến Jae Kyoung qua màn hình tivi, Ji Heon đã gặp Jae Kyoung khi cậu ấy chỉ mới là học sinh tiểu học, nên ấn tượng “cậu ấy còn nhỏ” đã ăn sâu bén rễ trong đầu Ji Heon từ sớm, và nó nặng hơn người khác nhiều. Vì vậy, dù Jae Kyoung có cao hơn, to lớn hơn anh, dù biết bây giờ Jae Kyoung đã hơn hai mươi, Ji Heon vẫn luôn vô thức xem Jae Kyoung như cậu em trai nhỏ năm nào.
Nhưng Jae Kyoung trên màn hình lúc này đã ép Ji Heon phải nhìn nhận lại sự thật. Anh không còn cảm thấy Jae Kyoung trẻ con hay giống như cậu em trai nhà bên nữa, tất cả chỉ còn lại cảm giác lạ lẫm. Người đàn ông đó thật sự rất xa lạ với Ji Heon, hay nói đúng hơn, là một con đực xa lạ.
Đúng vậy, con thú non đó giờ đây đã không còn nhỏ nữa.
Ji Heon nhìn chằm chằm Jae Kyoung trên màn hình, ánh mắt tràn ngập hứng thú như thể anh vừa phát hiện ra điều gì đó mới mẻ. Kể cả khi Jae Kyoung thực hiện động tác quen thuộc, thoải mái dùng tay vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, cậu ấy cũng đã không còn là đứa nhỏ của mười năm trước nữa.
Ngay khi nhận ra điều đó, Ji Heon bỗng hiểu lý do tại sao lúc nãy tim anh lại hẫng vài nhịp.
Có lẽ vì sự xa lạ đó. Vì gương mặt được trang điểm kỹ càng của Jae Kyoung khiến anh không còn thấy lại được bóng dáng của người anh từng quen thuộc. Người đàn ông Ji Heon chưa từng biết đến, lại mang khuôn mặt như vậy, nói với anh, chỉ cần cậu ấy có mặt ở đây, cậu ấy sẽ không để anh bị thương. Bất kỳ ai có mắt để nhìn, có tai để nghe đều sẽ bị lay động bởi câu nói đậm chất ngôn tình sến súa ấy. Tất nhiên, tùy thuộc vào giới tính, độ tuổi, bản dạng giới và xu hướng tính dục mà sự lay động đó sẽ khác nhau, nhưng trong trường hợp của Ji Heon, chắc chắn nó mang ý nghĩa về mặt tình dục.
Ji Heon không có ý định phủ nhận điều đó. Nói gì thì nói, anh vẫn là đàn ông, cũng không phải kiểu ngây thơ chưa từng trải qua chuyện yêu đương, lại đang còn trẻ, ở ngay độ tuổi sung mãn nhất. Hơn nữa, anh lại thích đàn ông hơn phụ nữ. Và nếu phải đưa ra thêm một lý do nữa… chắc vì anh là Omega, còn Jae Kyoung là Alpha.
Nhưng nghĩ lại thì Ji Heon không muốn lấy bản năng của giới tính thứ hai ra để biện minh cho lắm, nó khiến anh thấy bản thân có hơi hèn. Rõ ràng, việc anh nảy sinh ham muốn tình dục với Jae Kyoung hoàn toàn chẳng liên quan đến pheromone hay bất cứ thứ gì tương tự.
Ji Heon lắc đầu cười, hai tay vẫn khoanh trước ngực. Anh thấy bản thân mình thật buồn cười, luôn mồm khẳng định bản năng của giới tính thứ hai không hề quan trọng, rằng trong thời đại có thể cấy chip ức chế như hiện nay, Alpha, Omega hay Beta cũng chỉ còn lại cái tên chứ chả có ý nghĩa gì to tát, vậy mà cứ gặp tình huống khó khăn, Ji Heon lại lôi nó ra làm lý do. Anh có đạo đức giả đến mấy cũng phải tự xấu hổ mà biết điểm dừng chứ….
Dù biết bản thân vô liêm sỉ, nhưng Ji Heon vẫn phải viện đủ mọi lý do để hợp lý hóa sự rung động kia, nếu không, anh thực sự không thể chấp nhận được chính bản thân mình mất.
Không phải sao? Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng anh lại có phản ứng như vậy với Jae Kyoung, không phải ai khác mà lại là Kwon Jae Kyoung? Dù vẻ ngoài của Jae Kyoung như thế nào, dù Jae Kyoung bao nhiêu tuổi, điều đó cũng không quan trọng. Cái mà Ji Heon phải nhận thức chính là, đối với anh, Kwon Jae Kyoung vẫn chỉ là cậu em trai nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, cho dù Jae Kyoung có ba mươi, hay bốn mươi tuổi đi chăng nữa, đó vẫn là sự thật không thể thay đổi. Hơn nữa, hiện tại, mối quan hệ giữa cả hai đang là vận động viên và quản lý trực tiếp, trách nhiệm của Ji Heon là phải chăm sóc và bảo vệ cho vận động viên của mình.
Vì vậy, phản ứng rung động vừa nãy khiến Ji Heon vừa bất lực vừa khó chịu. Không chỉ vậy, mà hiện tại anh còn rất chán ghét nó. Dù đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, dù có phải nhầm lẫn hay không, nhưng Ji Heon biết, anh không bao giờ muốn trải nghiệm nó một lần nào nữa.
‘Chẳng lẽ mình cô đơn đến vậy sao?’ Ji Heon cúi đầu, hai tay vẫn khoanh trước ngực, nở nụ cười chua chát, thầm nghĩ: ‘Lâu quá không hẹn hò với đàn ông nên mới thế này hả Jeong Ji Heon? Có nên tìm ai đó để qua lại nhẹ nhàng trong quãng thời gian khó khăn này không?’
“Chắc bọn họ sắp xong rồi.”
Vốn đang chìm đắm trong những suy nghĩ không mấy phù hợp với môi trường làm việc nghiêm túc, nghe trưởng phòng Yoon lên tiếng nhắc nhở, Ji Heon giật nảy mình, vội vàng đáp: “À, vâng” và đưa mắt nhìn xung quanh.
Có vẻ như thời gian thuê bể bơi riêng của Jae Kyoung đã hết, sau khi xác nhận không còn cảnh quay nào cần phải làm lại, mọi người cũng đang lục tục thu dọn đồ đạc gọn gàng để chuẩn bị ra về.
“Lần quay quảng cáo đầu tiên kết thúc suôn sẻ hơn tôi nghĩ.”
Cuối cùng, trưởng phòng Yoon cũng được thở phào nhẹ nhõm, anh ta quay sang nhìn Ji Heon:
“Tôi phải quay về công ty ngay để làm vài việc, còn cậu thì sao Ji Heon?”
“À, em phải đưa vận động viên Kwon Jae Kyoung về khách sạn rồi mới ghé công ty được.”
Hai người cùng đến chào tạm biệt người phụ trách nhãn hàng trước, sau đó tìm đạo diễn nói lời cảm ơn, hai bên khách sáo qua lại, thủ tục xã giao không thiếu câu nào. Có vẻ đạo diễn rất hài lòng với kết quả quay chụp hôm nay. Khi quay cảnh thứ hai, Ji Heon còn nhớ đạo diễn đã cau mày, mím chặt môi và thở phì phò như thể sẽ ông ấy sẽ không bao giờ làm việc với cái đám vận động viên không biết diễn xuất nữa, vậy mà bây giờ, ông ấy lại nở nụ cười rạng rỡ mãn nguyện cứ như chưa từng có gì xảy ra, hết lời khen ngợi:
“Kwon Jae Kyoung đúng là viên ngọc quý. Nghe nói sau giải đấu đợt này cậu ấy định giải nghệ à? Vậy phải đưa cậu ấy vào giới giải trí nhé, dùng cách nào cũng được. Với gương mặt đó của cậu ấy thì làm gì cũng suôn sẻ thôi. Diễn viên, người mẫu, MC,.. chỉ cần cậu ấy muốn. Diễn xuất thì cứ để học sau cũng không muộn.”
Không chỉ vậy, ông ấy còn nhiệt tình lôi kéo Ji Heon và trưởng phòng Yoon, cùng cả hai bàn những chuyện vô cùng không liên quan như: một vị đạo diễn nào đó đang tìm kiếm gương mặt mới cho vai diễn A của bộ phim B vào năm sau, hãy thử giới thiệu Jae Kyoung cho vị đạo diễn đó xem, tay đạo diễn đó có khả năng chỉ đạo rất thần thánh, chỉ cần nói được tiếng Hàn là ông ta có thể đưa diễn viên đi tranh giải Cannes luôn, vân vân và mây mây.
*Giải Cannes: là một liên hoan phim được tổ chức thường niên tại thành phố Cannes, miền Nam nước Pháp. Đây là một trong những liên hoan phim lâu đời và uy tín nhất thế giới, được xem là giải thưởng danh giá bậc nhất trong ngành công nghiệp điện ảnh. Các hạng mục nổi nhất của Cannes có thế kể đến là: Cành cọ vàng (Palme d’Or) cho phim hay nhất, Giải thưởng lớn (Grand Prix), giải Đạo diễn xuất sắc nhất, giải Nam/Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất…
“Được rồi, chúng ta cũng có thể yên tâm phần nào. Nếu đạo diễn Jang đã khen đến như vậy thì chắc chắn là cảnh quay rất đẹp. Đạo diễn Jang vốn là người thích khoe khoang, tôi dám chắc ông ấy sẽ đi khắp nơi, kể cho mọi người chuyện ông ấy đã quay quảng cáo cho Kwon Jae Kyoung ra sao. Dạo gần đây, các quảng cáo thành công đều nhờ 90% công của người mẫu, với sự tuyên truyền không cần báo đáp của đạo diễn Jang, tôi đã tưởng tượng được cảnh các nhãn hàng và những đạo diễn chuyên quay video ngắn sẽ tranh giành nhau để được ký hợp đồng với cậu ấy đấy.”
Trưởng phòng Yoon mỉm cười hài lòng, nhưng suy nghĩ của Ji Heon thì phức tạp hơn anh ta nhiều. Sau khi nghe đạo diễn Jang nhắc đến từ “giải nghệ”, Ji Heon chẳng còn nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: Rốt cuộc đạo diễn Jang nghe được chuyện này từ đâu?