DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 20
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 20 - Mất bao công mới nghiện thuốc? Mắc gì phải bỏ??
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 20: Mất bao công mới nghiện thuốc? Mắc gì phải bỏ??
“Nghe điên rồ lắm đúng không?”
Ji Heon phì phèo khói thuốc, giọng nói đầy bực dọc.
“Nếu có thể bỏ thì tôi đã bỏ từ lâu rồi. Nói như thể đây là thử thách trên mạng xã hội ấy, nào là ‘Hãy thử nhịn ăn một ngày’, ‘Hãy thử giảm sử dụng nhựa’, sao đến tôi thì thành ‘Hãy thử bỏ thuốc lá’ vậy? Nếu bỏ thuốc dễ thế, chính phủ cũng không cần rút tiền túi ra để khuyến khích người dân rồi!”
Ji Heon không thể che giấu sự tức giận của mình. Anh vốn là người hiếm khi nổi nóng, vậy mà đã càm ràm suốt mấy phút liền. Cuối cùng, trợ lý Nam phải lên tiếng:
“Thôi nào, chắc người ta cũng không định bắt anh bỏ thuốc thật đâu, người ta chỉ lo cho sức khỏe của anh mới nói vậy thôi. Người yêu vậy cũng chu đáo mà.”
Vốn có ý tốt muốn Ji Heon bình tĩnh lại, nhưng câu nói cuối cùng của trợ lý Nam lại càng khiến độ bực tức của Ji Heon tăng cao:
“Không phải, cậu ấy không phải người yêu tôi.”
Ji Heon vội vàng đính chính:
“Nếu là người yêu thì tôi đã cười xòa cho qua rồi.”
Nghe Ji Heon nói vậy, trợ lý Nam ngậm điếu thuốc vào miệng, chưa vội châm lửa, nhíu mày khó hiểu:
“Không phải người yêu mà anh lại đồng ý thực hiện một yêu cầu của người ta vô điều kiện à? Tại sao?”
“Không phải vô điều kiện. Tôi nợ cậu ấy một ân tình nên phải thực hiện yêu cầu của cậu ấy để trả ơn.
“Vậy thì lạ đấy.”
Trợ lý Nam ngay lập tức lên tiếng:
“Đã là trả ơn thì phải yêu cầu gì đó có lợi cho mình mới đúng, sao người đó lại yêu cầu chuyện vô thưởng vô phạt như vậy? Yêu cầu anh bỏ thuốc lá? Anh bỏ thuốc hay không thì liên quan gì đến người ta? Chẳng lẽ… trợ lý Jeong thường hút thuốc trước mặt người ta hả?”
“Tôi thề với anh là tôi toàn hút sau lưng.”
Ji Heon nói dứt khoát. Làm sao anh có thể phả khói thuốc trước mặt vận động viên đang chăm chỉ luyện tập được. Anh định giải thích thêm nhưng lại thôi, vì có vẻ như anh càng nói, trợ lý Nam càng thấy khó hiểu hơn.
“Vậy điều ước này chẳng có lợi gì cho người ta hết. Nếu anh bỏ thuốc thành công thì người được lợi duy nhất là anh mà.”
“…Hay cậu ấy thích thú khi nhìn tôi đau khổ vật vã cai thuốc?”
Nghe Ji Heon nói vậy, trợ lý Nam cắn nhẹ đầu lọc của điếu thuốc đang ngậm, tặc lưỡi, buông một câu xanh rờn:
“Cái suy nghĩ đó nghe giống người yêu lắm đấy trợ lý Jeong.”
“Đã nói không phải, tuyệt đối không phải.”
Ji Heon lại lần nữa phủ nhận. Nhưng trợ lý Nam nào có chịu bỏ qua dễ dàng như vậy:
“Phản đối càng kịch liệt thì càng chứng tỏ tôi nói đúng đấy.”
Thấy vẻ mặt thích thú khi trêu chọc mình của trợ lý Nam, Ji Heon hối hận vô cùng. Biết thế này anh chẳng nói với trợ lý Nam làm gì.
Nhưng anh không thể chịu đựng nổi nếu không xả ra với ai đó. Ai mà ngờ, điều ước (hay phải nói là yêu cầu) mà cậu ấy nói với anh lại là bỏ thuốc lá. Cậu ấy còn tuyên bố, sau khi ký xong hợp đồng quảng cáo tiếp theo thì anh đừng hòng nghĩ đến chuyện hút thuốc nữa. Nghe có vô lý hết sức không cơ chứ!
Tất nhiên, Ji Heon cũng đã ngay lập tức phản ứng lại, bảo Jae Kyoung đừng có nói những điều vớ vẩn như vậy.
‘Cậu nghĩ bỏ thuốc dễ lắm à? Cứ nói bỏ là bỏ được ngay, rồi sau đó là ăn mừng vì đã bỏ thuốc thành công?’
Như thường lệ, mấy lời phản đối của Ji Heon chả có tác dụng gì sất.
‘Anh cứ thử đi.’
‘Tôi đã thử rồi. Nếu thử mà được thì bây giờ tôi đã chẳng ngồi đây hút thuốc nữa. Tôi đã bỏ hẳn trước khi vào công ty rồi.’
‘Ít nhất anh cũng cố gắng giảm bớt lượng thuốc hút trong ngày đi. Thể lực của anh vốn đâu có tệ, vậy mà chỉ bơi được có chút thế kia đã thấy khó thở, chắc chắn dung tích phổi của anh kém đi rồi.’
Giọng điệu của Jae Kyoung cho thấy cậu ấy sẽ không bao giờ thay đổi quyết định. Ji Heon thử đổi sang kiểu dỗ ngọt nhẹ nhàng hơn:
‘Jae Kyoung à, tôi đâu phải vận động viên bơi lội, dung tích phổi kém một chút cũng có sao đâu.’
Nhưng vẫn vô ích.
‘Em không thích.’
‘Tại sao?’
‘Lý do gì thì mặc em, tóm lại, em không thích.’
Ji Heon vắt hết óc suy nghĩ, dùng hết tài ăn nói để thuyết phục Jae Kyoung, nhưng vì yêu cầu này không vi phạm chuẩn mực đạo đức hay chạm đến ranh giới pháp luật, Ji Heon cũng không thể lấy nội dung bản cam kết ra để từ chối.
“Hầy…”
Nghĩ đến đây, Ji Heon lại thở dài một tiếng. Cảm giác uất ức dâng lên khiến anh rít thuốc nhanh hơn, như thể đang trút giận.
Đã ký cam kết thì sao cậu ấy không biết đường tận dụng vậy. Có biết bao thứ cậu ấy có thể nhờ vả hoặc sai bảo Ji Heon còn gì, thậm chí, cậu ấy có thể bắt Ji Heon đi xếp hàng lấy chữ ký Idol, Ji Heon cũng sẽ không nói hai lời, đi xếp hàng ngay và luôn, nhưng những gì cậu ấy yêu cầu là bơi chung, và bây giờ là bỏ thuốc?
Có khác gì người yêu đang đòi hỏi, làm nũng đâu!
Ji Heon bực bội cắn chặt đầu lọc thuốc. Đúng lúc này, trợ lý Nam lên tiếng:
“Mà Kwon Jae Kyeong thế nào rồi? Mọi thứ vẫn suôn sẻ chứ?”
Giật mình trước câu hỏi của trợ lý Nam, Ji Heon vội vàng hỏi lại: “Hả? Suôn sẻ gì cơ?”
“Chuẩn bị cho giải đấu sắp tới ấy.”
À, thì ra là ý đó.
Ji Heon thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì cũng phải, còn ý gì khác nữa đâu…
“Ừm, khá suôn sẻ.”
Giải vô địch Thái Bình Dương chỉ còn ba tuần nữa là đến. Tình trạng hiện tại của Jae Kyoung không chỉ tốt bình thường mà đã đạt đến đỉnh cao. Thành tích của cậu ấy ngày càng tiến bộ vượt bậc, nếu cứ tiếp tục như vậy, mục tiêu 5 huy chương vàng, thậm chí là hơn thế nữa, hoàn toàn nằm trong tầm tay của Jae Kyoung.
Thêm vào đó, đội ngũ của Spoins cũng rất biết cách PR – “Tình trạng đang rất tốt”: “Giới chuyên môn dự đoán có khả năng giành được nhiều huy chương nhất”: “Bản thân vận động viên cũng rất tự tin”, v.v. – hàng loạt bài báo được đẩy lên khiến cho giới truyền thông đều tin rằng vận động viên Kwon Jae Kyoung đã nắm chắc danh hiệu Grand Slam trong tay.
“Trưởng phòng Yoon làm việc rất hiệu quả.”
Trưởng phòng Yoon Gyu Won, chiến mã chủ chốt của bộ phận PR, đã hỗ trợ rất nhiều cho team quản lý vừa được thành lập chóng vánh của Kwon Jae Kyoung. Yoon Gyu Won từng là vận động viên bóng chuyền quốc gia, hơn nữa còn là đàn em của CEO Kang nên anh ta có mối quan hệ khá rộng rãi trong giới. Lúc còn ở bộ phận PR, Yoon Gyu Won cũng giúp đỡ Ji Heon rất nhiều, khi Ji Heon chuyển sang team quản lý, Yoon Gyu Won cũng không ngần ngại hỗ trợ anh trong việc quảng bá hình ảnh của Kwon Jae Kyoung, có thể nói, ở Spoins, Yoon Gyu Won là một trong những người mà Ji Heon thấy biết ơn nhất.
“Hầy, giá mà tôi được sang bên đó làm việc.”
Trợ lý Nam thở dài tiếc nuối, kéo gạt tàn về phía mình rồi hỏi.
“Mà Kwon Jae Kyoung ký được bao nhiêu hợp đồng quảng cáo rồi?”
“Xác nhận chắc chắn thì mới một cái thôi.”
Ji Heon nói rồi vươn tay dụi điếu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn trước mặt trợ lý Nam. Xong xuôi, anh bẻ từng ngón tay, vừa đếm vừa nói.
“Còn mấy cái đang đợi ký, chắc trong tuần này sẽ xong hết… một, hai, ba… tổng cộng còn sáu cái.”
———————-
“Vậy là em còn bốn điều ước nữa đúng không?”
[Nói là không đổi cách gọi nhưng em nó vẫn đổi cho JH thấy đỡ nhục đây thây…]
Jae Kyoung vừa nói vừa đậy nắp bút.
“… Giờ là lúc quan tâm chuyện đó hả?”
Vừa ký xong hợp đồng, mực chưa kịp khô đã nhắc đến điều ước. Ji Heon cố tình thở dài rồi nói:
“Bình thường người ta sẽ hỏi xem khi nào quay, concept như nào chứ? Hoặc xác nhận lại vấn đề thanh toán chẳng hạn.”
“Chuyện đó có công ty bên anh lo rồi.”
Giọng điệu Jae Kyoung như đang muốn nói, chuyện đó nào phải việc của cậu ấy. Thái độ thờ ơ của Jae Kyoung không phải ngày một ngày hai, Ji Heon cũng đã quen, nhưng lần này có hơi quá đáng. Dù gì đây cũng là quảng cáo mà cậu ấy sẽ đóng chính, sao có thể qua loa được. Quảng cáo trên TV, cả nước ai chả xem được. Chắc chắn còn xem nhiều hơn video thi đấu tại Thế vận hội Olympic của cậu ấy nữa kìa!
Vậy mà Jae Kyoung vẫn chẳng mảy may bận tâm, chỉ chăm chăm nhắc đi nhắc lại chuyện ước với chả nguyện. Cứ như thể, cậu ấy quay quảng cáo chỉ để được vòi điều ước của Ji Heon. Mà đã vậy thì cậu ấy làm ơn làm phước ước cái gì đó to tát hẳn hoi vào, chứ hiện tại cậu ấy toàn yêu cầu anh làm mấy chuyện chẳng ra gì.
“Khoan đã, sao lại là bốn?”
Ji Heon vừa dọn dẹp hợp đồng vừa hỏi.
“Hai hôm nay tôi đều xuống nước chung với cậu cơ mà.”
Ý của Ji Heon là phải tính thành hai lần. Nghe vậy, Jae Kyoung nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
“Đó là do anh tự ý xuống mà. Anh muốn bơi thì anh xuống chứ liên quan gì em.”
“À, ờ… ừ nhỉ?”
Ji Heon ậm ừ cho qua chuyện, vờ như đang tập trung sắp xếp hợp đồng. Nhưng Jae Kyoung nào phải dạng vừa, đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Anh biết là được dùng làn bơi riêng sướng thế nào đúng chứ? Lẽ ra em phải thu tiền thuê bể bơi với thuê đồ bơi của anh mới phải.”
“Cậu keo kiệt vừa thôi.”
Ji Heon định giở trò mèo nhưng suýt chút thì mất cả chì lẫn chài. Hơn nữa, chính anh là người mở lời trước, nên nếu nhượng bộ thì sau này chắc chắn sẽ bị Jae Kyoung lấn lướt dài dài. Bây giờ, tốt nhất là anh cứ mặt dày mày dạn một phen:
“Dù sao thì cậu cũng có sai vặt tôi việc gì khác đâu. Cứ coi như hai hôm vừa rồi tính hai điều ước đi nhé.”
Ji Heon vừa nhét vội tập hợp đồng vào cặp tài liệu vừa nói, Jae Kyoung bật cười như thể không ngờ anh lại trơ tráo đến mức đó. Bản thân Ji Heon cũng biết mình đang đòi hỏi vô liêm sỉ dữ lắm, nhưng đã đến nước này thì không thể rút lui được nữa. Trót phóng lao thì phải theo lao…
“Mà Jae Kyoung à, bỏ thuốc sao có thể tính là một điều ước được chứ. Đó đâu phải chuyện dễ dàng gì, người ta phải đến trung tâm cai nghiện các kiểu mới bỏ được đó. Nếu tôi mà bỏ thuốc thành công thì cậu phải tính là mười điều ước mới đúng…”
“Vâng, anh bỏ được thì em sẽ tính như vậy.”
Jae Kyoung chẳng thèm nghe hết câu đã lập tức đồng ý.
“… Cậu biết là tôi không bỏ được nên mới nói thế phải không?”
“Không phải đâu. Em tin anh. Anh nhất định sẽ thành công.”
Jae Kyoung đáp ngay lập tức. Phản ứng máy móc đó khiến Ji Heon quên mất quyết tâm ban đầu là phải tỏ ra cứng rắn, anh bật cười thành tiếng:
“Cậu là robot à? Ít nhất cũng phải thay đổi biểu cảm chứ.”
“Em lúc nào chả thế này.”
Đúng là vậy thật. Khuôn mặt vô cảm là đặc trưng của Kwon Jae Kyoung. Dù làm gì, nói gì thì biểu cảm cũng không hề thay đổi. Khi tức giận cũng chỉ nhíu mày, giữa trán có thêm một, hai nếp nhăn.
Nhưng hôm nay trông cậu ấy có vẻ khá vui, điều này đối với Ji Heon mà nói, chính là may mắn từ trên trời ập xuống. Hôm nay là ngày quay quảng cáo đầu tiên, từ sáng sớm, Ji Heon đã thấp thỏm, liếc nhìn Jae Kyoung không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ cậu ấy nổi quạu, may phước trời cao vẫn còn tử tế với Ji Heon. Tất nhiên, với tính cách của Jae Kyoung, Ji Heon cũng không biết khi nào cậu ấy sẽ đột nhiên phát rồ thay đổi tâm trạng nữa….
“Nhưng khi nào mới bắt đầu quay đây?”
Quả nhiên, Jae Kyoung lên tiếng với vẻ mặt chán nản.
Ji Heon đáp lại: “Phải rồi nhỉ”
Rồi anh vội vàng nhìn ra ngoài phòng chờ. Bên kia bức tường kính, hàng chục người đang bận rộn, hối hả di chuyển. Gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, cứ đà này, e là chưa kịp quay đã bị đuổi về.
Đúng là nhà thi đấu Gwacheon đã đồng ý cho bọn họ quay phim, nhưng vẫn có giới hạn thời gian sử dụng. Ban đầu, lịch quay trùng với thời gian Jae Kyoung luyện tập là từ ba giờ chiều đến sáu giờ chiều. Sau đó, bọn họ phải năn nỉ gãy lưỡi, mới được phép sử dụng từ một giờ chiều, ban quản lý cũng đã đặt biển để hạn chế người dân xung quanh ra vào. Ấy vậy mà gần ba giờ chiều đến nơi, bọn họ vẫn chưa thể bắt đầu quay chụp. Ji Heon bóp trán, tự hỏi chỉ cần quay cảnh bơi lội thôi, sao lại mất nhiều thời gian đến vậy, mãi sau mới biết, bọn họ đang gặp khó khăn trong việc thiết lập ánh sáng.
“Có vẻ như sắp bắt đầu rồi đấy.”
Vừa dứt lời đã có tiếng gõ cửa phòng chờ. Ji Heon vội đi ra mở cửa, chuyên viên trang điểm rụt rè lên tiếng:
“Chuẩn bị bắt đầu quay rồi ạ. Em có thể vào dặm lại lớp trang điểm được không?”
“À, được chứ”
Ji Heon nói “Mời vào” rồi mở rộng cửa. Anh cứ tưởng Jae Kyoung sẽ càu nhàu chuyện trang điểm rắc rối, thật may là cậu ấy chỉ hơi khó chịu, nhưng vẫn ngồi yên, hợp tác với chuyên viên trang điểm. Thậm chí, khi cô nàng định kẻ lại lông mày, Jae Kyoung còn lên tiếng hỏi:
“Cái này nếu xuống nước có trôi hết không?”
“Không đâu. Đây là loại chống nước cực mạnh. Cái này có thể coi như dòng mỹ phẩm chuyên dụng để quay chụp dưới nước đó.”
“Thế lúc tẩy thì sao?”
“Chỉ cần lau bằng dung dịch tẩy trang chuyên dụng là sạch bong kin kít. Vận động viên Kwon Jae Kyoung cứ yên tâm, tôi sẽ lau sạch cho cậu.”
“Tôi có lo đâu?”
Qua bộ lọc tai của Ji Heon, ý của Jae Kyoung chắc là: “Đó là việc của cô, không tẩy trang được thì cô chịu trách nhiệm, sao tôi phải lo?”. Thế nhưng, chuyên viên trang điểm lần đầu tiếp xúc, sao có thể ngờ được lòng người lại lạnh lẽo cỡ đó, cô nàng tự động phiên dịch thành: “Cô đáng tin cậy như thế, sao tôi phải lo?”. Nên cô nàng mới cười toe toét, miệng sắp rộng đến tận mang tai thế kia….
Nói chung là hiểu lầm, nhưng có thể khiến anh vui, tôi vui, cả nhà đều vui như này cũng không tệ. Ji Heon thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cách Jae Kyoung nói chuyện bình thường với người khác thế kia, có vẻ như tâm trạng hôm nay của cậu ấy rất tốt.
Mà không chỉ hôm nay. Mấy ngày vừa rồi, tâm trạng của Jae Kyoung rất ổn định. Thể trạng tốt, thành tích còn tốt hơn. Lý do dẫn đến trạng thái đó là gì, Ji Heon vẫn chưa nghiên cứu ra. Cậu ấy vẫn tập luyện, ăn uống, nghỉ ngơi, rồi lại tập luyện theo quy trình bình thường như mọi khi, nhưng không hiểu sao phong độ của Jae Kyoung lại tăng vọt bất thường đến vậy? Thay đổi duy nhất trong khoảng thời gian này là việc thỉnh thoảng Ji Heon cũng xuống bể bơi vài lần.
Nhưng chắc chắn đó không phải lý do, Ji Heon có xuống bể bơi thì cả hai cũng không làm gì chung. Jae Kyoung vẫn tập trung vào bài tập của cậu ấy, còn Ji Heon, để tránh làm phiền Jae Kyoung nên chỉ bơi khoảng bốn mươi phút ở làn xa nhất rồi lên bờ. Cả hai còn chưa từng thi đấu hay tám nhảm gì với nhau.
Có điều, mỗi lần Jae Kyoung nghỉ ngơi giữa giờ tập luyện, cậu ấy sẽ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn Ji Heon bơi. Trước kia, mỗi khi nghỉ ngơi, Jae Kyoung sẽ đắp khăn lên mặt, nằm im thin thít, bất động trên ghế dài ngoài bể bơi. Cậu ấy cứ nằm yên như tượng vậy hẳn mười phút, đến khi hết giờ lại lập tức nhảy xuống nước.
Nhưng khi có mặt Ji Heon, Jae Kyoung không nằm trên băng ghế dài kia nữa mà ở luôn dưới nước. Cậu ấy bám vào dây phao phân làn hoặc tựa người vào thành bể, chăm chú nhìn Ji Heon đang bơi một mình ở làn cuối. Lắm lúc, Ji Heon muốn hỏi xem cậu ấy đang nhìn gì, nhưng sợ rằng điều đó sẽ dẫn đến cuộc trò chuyện lâu hơn, có thể phá vỡ nhịp độ tập luyện của Jae Kyoung, nên anh đành im lặng. Còn Jae Kyoung, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, đến khi hết giờ nghỉ ngơi, cậu ấy sẽ ngay lập tức trở lại tập luyện, như thể đã quên mất sự tồn tại của Ji Heon, chỉ tập trung vào động tác bơi của mình.
Ji Heon đã nghĩ, nếu sự xuất hiện của anh ảnh hưởng đến việc tập luyện của Jae Kyoung thì tốt hơn là anh không nên xuống bể bơi nữa, nhưng có vẻ không phải vậy. Ngược lại, thành tích của Jae Kyoung đang ngày càng tốt hơn, phong độ cũng tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Nhưng bây giờ, anh không nên xuống bể bơi nữa sẽ tốt hơn, chỉ còn khoảng nửa tháng ngắn ngủi là đến giải đấu, Ji Heon phải hạn chế hết mức tối đa các yếu tố có thể gây ảnh hưởng, dù là nhỏ nhất.
Đúng lúc này…
“Vận động viên Kwon Jae Kyoung, sau khi trang điểm xong thì ra ngoài luôn nhé!”
Một nhân viên đẩy cửa phòng chờ, hét lớn rồi biến mất nhanh như chớp.
“Chắc sắp bắt đầu quay rồi đấy.”
Chuyên viên trang điểm nhanh tay hơn. Cuối cùng, cô nàng dặm lại màu son một chút rồi hoàn tất việc của mình.
“Trông cậu ấy thế nào ạ? Hoàn hảo lắm đúng không anh?”
Chuyên viên trang điểm vừa dọn hộp trang điểm vừa cười rạng rỡ với Ji Heon.
“Ừm, đúng là hoàn hảo.”
Ji Heon thầm kinh ngạc. Nói trang điểm cho oai chứ cũng chỉ là một lớp nền mỏng nhẹ, tô son và kẻ lông mày đậm hơn chút. Vậy mà chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ khiến cho ấn tượng của Ji Heon khi nhìn Jae Kyoung trở nên khác hẳn. Gương mặt Jae Kyoung vốn đã rất đẹp, Ji Heon còn lo lắng, nếu trang điểm đậm thì trông sẽ quá sắc sảo, nhưng hiệu ứng mang lại ổn hơn anh nghĩ rất nhiều. Nét trẻ con phảng phất trên gương mặt cậu ấy đã biến mất, thay vào đó là vẻ nam tính, trưởng thành hơn hẳn.
Nhưng có vẻ Jae Kyoung cảm thấy rất gượng gạo với khuôn mặt được trang điểm của mình. Khi nhìn vào gương, cậu ấy đã hơi giật mình, ngay khi chuyên viên trang điểm vừa rời khỏi phòng chờ, cậu ấy lập tức nói: “Trông lạ quá.”
“Sao vậy? Lạ ở đâu?”
“Chỗ nào cũng lạ. Tại sao lại bôi son cho em chứ?”
“Họ nói nếu không dùng thì môi sẽ trông nhợt nhạt đấy.”
“Không sao đâu.” Ji Heon cười nói.
“Thấy lạ vì cậu chưa quen thôi, đây là lần đầu cậu trang điểm còn gì. Dưới ánh mắt tinh tường của tôi thì mọi thứ ổn hết. Không phải cảm giác kỳ lạ như cậu nghĩ đâu, trông rất đẹp.”
Khi Ji Heon nói rằng anh thấy rất ưng ý, Jae Kyoung có vẻ hơi không hài lòng nhưng không nói gì thêm.
“Đi nhé.”
Khi Ji Heon chỉ về phía cửa, Jae Kyoung lập tức đứng dậy như thể đã đợi từ lâu. Cậu ấy cởi quần dài thể thao đang mặc ngoài quần bơi, áo phông trắng vẫn giữ nguyên rồi bước ra khỏi phòng chờ. Ji Heon nhanh chóng gom túi và đồ đạc của anh lại một chỗ, bước theo sau Jae Kyoung.
Bên ngoài phòng chờ là khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy. Khắp nơi quanh bể bơi là các tấm phản quang, đèn chiếu sáng cỡ lớn và vài máy quay nghiêng ngả. Xen giữa các thiết bị đang đặt ngổn ngang đó là mười mấy nhân viên đi chân trần, chạy qua chạy lại như con thoi, ai cũng vừa đi vừa gào gì đó, khiến không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhìn thế này, Ji Heon thật sự không dám nghĩ đến cảnh dọn dẹp sau khi quay xong, chắc nửa đêm mới được về đến nhà mất.
Liệu có thể kết thúc trước sáu giờ tối không? Ji Heon nghiêm túc tính toán, trưởng phòng Yoon Gyu Won gần đó đang nói chuyện với người phụ trách phía nhãn hàng, đột nhiên quay đầu gọi: “Trợ lý Jeong!”
“Lại đây xem cái này giúp tôi chút được không?”
“Vâng, em qua ngay.”
Ji Heon vội trả lời, nhanh chân đi về phía trưởng phòng Yoon Gyu Won. Và…
“Này này đi chậm chậm thôi! Trơn lắm đấy!”
Ngay khi trưởng phòng Yoon vừa dứt lời, Ji Heon đã dẫm phải chỗ có nước và lập tức trượt chân. Chuyện xảy ra nhanh đến mức Ji Heon còn không kịp hô lên, chỉ có thể vung vẩy hai tay, trong lúc nguy cấp, Ji Heon cái khó ló cái khôn, cố gắng xoay người về phía hồ bơi.
“….!”
Chợt từ phía sau, ai đó đã tóm được cổ tay Ji Heon, kéo mạnh về phía mình. Vốn đã nhắm tịt mắt chuẩn bị tinh thần rơi xuống bể bơi, Ji Heon ngạc nhiên khi cảm nhận được hơi ấm mềm mại đang bao bọc lấy anh thay vì dòng nước lạnh lẽo, anh mở mắt, quay đầu lại.
“Anh à, anh không sao chứ?”
Jae Kyoung hỏi, vẻ mặt cậu ấy nom còn hoảng hốt hơn cả Ji Heon. Nhưng khuôn mặt này… có hơi gần quá rồi… gần đến mức mũi của cả hai đã suýt chạm vào nhau. Ji Heon hoảng hốt hơn cả lúc trượt chân, vội vàng lấy lại thăng bằng, đứng thẳng người dậy.
“À ừm, tôi không sao.”
“Cẩn thận đi anh. Trơn lắm đấy.”
“Tôi xin lỗi. À không, cảm ơn cậu.”
Ji Heon lắp bắp.
“Làm tôi hú vía đấy trợ lý Jeong.”
Ji Heon vừa đứng thẳng người, đang ôm ngực thở phào thì trưởng phòng Yoon đã chạy lại gần, khuôn mặt cũng rất hốt hoảng: “Trợ lý Jeong, cậu ổn chứ?”
“Vâng, em ổn.”
“Ôi trời, tôi cứ tưởng tôi lại lên cơn đau tim. Cậu cẩn thận chút nhé.”
Thấy trưởng phòng Yoon cũng đang thở hổn hển, tay vuốt ngực, Ji Heon ngại ngùng cười trừ: “Em xin lỗi.”
“Mà anh gọi em sang xem gì vậy?”
“À, không có gì to tát đâu, bên kia muốn cậu kiểm tra lại vài thứ.”
Trong khi Ji Heon đang nói chuyện với trưởng phòng Yoon, Jae Kyoung vẫn giữ chặt lấy một bên tay của anh. Vì quá bối rối, Ji Heon hoàn toàn không nhận ra, mãi đến khi trưởng phòng Yoon bàn xong công việc, vừa cười nói, vừa hất đầu ra hiệu cho Ji Heon: “Nhớ cẩn thận đấy, cậu làm vận động viên Kwon Jae Kyoung sợ rồi kìa.”
Thấy trưởng phòng Yoon ra hiệu với vẻ mặt đầy ẩn ý? Ji Heon ngơ ngác nhìn theo, thấy Jae Kyoung vẫn đang nắm lấy tay mình, tim anh suýt vọt lên tận cổ họng.
“À…. này, Jae Kyoung à.”
Bây giờ có thể buông ra rồi mà sao cậu ấy vẫn còn nắm vậy… Ji Heon bối rối cười, học theo trưởng phòng Yoon, hất đầu ra hiệu cho Jae Kyoung nhìn xuống tay anh.
“Đề phòng cho anh không bị ngã.”
Jae Kyoung vội buông tay, trông cậu ấy còn giật mình hơn cả Ji Heon. Dường như chính cậu ấy cũng không nhận ra mình đã luôn giữ chặt tay anh.
“Anh cẩn thận hộ em, em nghiêm túc đấy.”
Jae Kyoung có vẻ hơi cáu, lần nữa dặn dò Ji Heon:
“Biết sàn trơn rồi còn bất cẩn.”
Giọng điệu của Jae Kyoung không quá gay gắt, nhưng từ nét mặt cứng đờ cho thấy cậu ấy đang rất tức giận.
“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Dù Ji Heon đã giải thích anh chỉ hơi lơ là chút thôi, nhưng Jae Kyoung vẫn không nguôi giận. Thậm chí, nhìn nếp nhăn xuất hiện giữa hai hàng lông mày nhíu lại của Jae Kyoung, Ji Heon biết chuyến này anh toi là cái chắc.
Thực lòng mà nói, Ji Heon không hiểu tại sao Jae Kyoung lại giận dữ đến vậy, nhưng dù sao cũng là lỗi của Ji Heon, anh chẳng thể làm gì khác hơn là cố gắng xoa dịu cảm xúc của Jae Kyoung.
“Nhưng tôi cũng đã nhanh nhạy lắm rồi, tình huống bất ngờ mà tôi vẫn kịp xoay người về phía hồ bơi còn gì, không phải giỏi lắm sao? Nếu đập thẳng xuống sàn thì bị thương gãy xương là cái chắc.”
Ji Heon nói vài câu bông đùa như đang tự an ủi mình, Jae Kyoung nghe vậy, nhìn anh với vẻ mặt khó tin: “Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ?”
Rồi cậu ấy khoanh tay, thở dài nói tiếp:
“Có em ở đây thì làm sao em để anh ngã xuống sàn được.”