DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 19
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 19 - Lần đầu tiên anh được nghe tiếng cười của cậu ấy, lần đầu tiên thấy cậu ấy thật sự vui vẻ
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 19: Lần đầu tiên anh được nghe tiếng cười của cậu ấy, lần đầu tiên thấy cậu ấy thật sự vui vẻ
Cơ thể chìm sâu xuống nước. Mười năm qua, không biết đã bao lần Ji Heon mơ thấy khung cảnh này. Nhưng cơ thể anh bây giờ không nặng nề như trong mơ. Trái lại, Ji Heon cảm thấy cả người anh nhẹ bẫng như đang bay. Vì vậy, anh phải thực hiện động tác Dolphin Kick* ở vị trí gần mặt nước hơn bình thường.
*Dolphin Kick: hay còn gọi là động tác đạp chân cá heo, là một kỹ thuật dùng chân mạnh mẽ và hiệu quả, bắt chước chuyển động của đuôi cá heo. Động tác đạp chân cá heo rất quan trọng trong bơi lội, đặc biệt là trong các kiểu bơi ngửa, bơi bướm và khi xuất phát. Nó giúp tạo lực đẩy mạnh mẽ, tăng tốc độ và cải thiện hiệu suất bơi lội.
Ngay cả khi trồi lên khỏi mặt nước, cảm giác khác lạ đó vẫn còn. Cơ thể Ji Heon nhẹ đến khó tin. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự nhẹ nhõm như này kể từ sau giải vô địch thế giới. Ji Heon có thể vung vai hết sức mà không cảm thấy đau, khuỷu tay cũng hoàn toàn bình thường.
Chỉ với vài cú rẽ nước, Ji Heon đã chạm đến mốc 50 mét. Anh xoay người, vung tay mạnh mẽ hơn. Hiện tại không phải đang thi đấu, Ji Heon cũng không cần lập kỷ lục, nhưng cơ thể anh vẫn tự động tăng tốc. Anh không thể kìm lại được cảm giác muốn được lướt đi trong làn nước mát lạnh, Ji Heon muốn được tận hưởng khoảnh khắc này lâu hơn chút.
Chẳng mấy chốc, anh đã nhìn thấy bóng dáng Jae Kyoung. Ji Heon chợt nghĩ đến việc dừng lại, nhưng ngay cả khi ý nghĩ đó loé lên, tay anh vẫn tiếp tục rẽ nước. Cuối cùng, Ji Heon chẳng những không dừng mà còn tiếp tục bơi, đến khi chạm tay vào thành bể. Giống như lúc vẫn còn thi đấu, các vận động viên đã rèn cho mình phản xạ, phải chạm tay vào bảng điện tử mới được phép nghỉ ngơi, bây giờ Ji Heon cũng như thế.
Trong lúc thở hổn hển và tháo kính bơi ra, anh nghe thấy Jae Kyoung nói.
“Anh đang kiểm tra thời tiết đấy à? Sao anh lại xoay cổ như vậy?”*
“Này, cậu đừng có mà…”
*Ý Jae Kyoung là Ji Heon ngoái cổ về sau nhiều quá, kiểu kiểm tra xem có gì ở sau không ấy, cái nết hỗn nó quen nên miệng nó tự châm chọc
Ji Heon giật mình vặn lại. Đó là câu nói quen thuộc mà huấn luyện viên Lim luôn dùng để mắng các vận động viên. Nhìn Ji Heon hoảng hốt, Jae Kyoung bật cười lớn.
Ji Heon không nói gì, nhưng trong lòng khá bất ngờ. Đây là lần đầu tiên anh thấy Jae Kyoung cười lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên anh được nghe tiếng cười của cậu ấy, lần đầu tiên thấy cậu ấy thật sự vui vẻ.
Tim Ji Heon bỗng đập nhanh hơn. Giống như mười năm trước, khi nghe cậu nhóc có đôi mắt nâu xinh đẹp kia nói kiểu bơi của anh thật ngầu, trái tim Ji Heon lại rung động. Bối rối trước cảm xúc của chính mình, Ji Heon vội đưa hai tay lên lau mặt, nói:
“Huấn luyện viên Lim lúc nào cũng nói câu đó, ngay cả khi có bơi đúng thì cũng phải nghe, riết tôi cũng ám ảnh.”
“Ông ta chỉ được cái hay bắt bẻ.”
“Chuẩn đấy, ông ta luôn tin rằng ít nhất phải mắng mỏ một lần thì mọi người mới vào nề nếp được.”
“Nghĩ lại thì em ghét ông ta thật đấy.”
“Vì ông ta nghiện rượu à?”
“Cũng một phần.”
Jae Kyoung chỉ trả lời ngắn gọn như vậy, không nói rõ lý do tại sao cậu ấy ghét huấn luyện viên Lim. Thành thật mà nói, đối với huấn luyện viên Lim thì Ji Heon biết có hàng tá lý do để bọn họ ghét ông ta, nếu phải ngồi liệt kê tỉ mỉ chắc đến tối cũng không hết.
“Phải công nhận là ông ta không có tố chất làm huấn luyện viên, kỹ năng sư phạm chạm đáy, lại còn độc đoán.”
“Đồng quan điểm.” Ji Heon gật đầu rồi lại nói: “Nhưng nếu với tư cách là vận động viên thì ông ta không tệ đâu.”
“Ông ta đã giành huy chương bạc Á vận hội Asiad với nội dung bơi ngửa* đấy. Ông ta đã phải nghỉ thi đấu vài năm vì chấn thương, nhưng vẫn kiên trì tập luyện, sau đó được chọn đi thi đấu, còn giành được huy chương. Tôi thấy khá tiếc cho ông ta, lúc còn là vận động viên, ông ta có ý chí và bản lĩnh phi thường lắm.”
*Bơi ngửa: Bơi ngửa là kiểu bơi được giới chuyên môn đánh giá là phải có sự cảm nhận hướng chảy của nước tốt, khả năng thăng bằng ổn định mới có thể thành công được.
Jae Kyoung im lặng lắng nghe, rồi bất chợt lên tiếng.
“Anh lúc nào cũng nhìn thấy ưu điểm của người khác trước nhỉ.”
“Tôi á?”
Thấy Ji Heon hỏi lại với vẻ mặt ngơ ngác, Jae Kyoung gật đầu.
“Em cảm thấy anh luôn cố gắng tìm ra ít nhất là một điểm gì đó để khen ngợi người khác.”
“Thật sao? Chắc bệnh nghề nghiệp của tôi đấy. Để viết mấy bài quảng bá cho hay thì tôi phải cố nắm bắt điểm mạnh của các vận động viên mà, cả điểm yếu kém nữa.”
“Không, trước kia anh đã luôn như thế, bây giờ vẫn vậy.”
Jae Kyoung nói rất dứt khoát, khiến Ji Heon chỉ có thể cười trừ, “À, vậy sao?”.
“Mà chuyện quay cổ là em đùa thôi, anh bơi đẹp lắm. Tư thế không hề sai lệch.”
Jae Kyoung vừa nói vừa vẩy nước lên vai.
“Ban nãy tôi cố tình bơi chậm thôi, bơi nhanh chút nữa là tôi tiêu đời ngay.”
Jae Kyoung nhìn Ji Heon với vẻ mặt như muốn phản bác lời vừa rồi, cậu ấy đã dùng cách thức riêng của mình để khẳng định cho Ji Heon biết anh bơi rất ổn. Sau đó, Jae Kyoung xoay eo, nhẹ nhàng khởi động dưới nước, hỏi Ji Heon:
“Mười năm nay anh chưa từng bơi lần nào sao?”
“Ừm. Mười năm qua, đây là lần đầu tiên tôi xuống bể bơi.”
“Sao vậy?”
“Bận quá.”
Rồi Ji Heon lại bật cười, phẩy tay ý bảo vừa rồi anh chỉ nói đùa.
“Tôi sợ nếu đi bơi, gặp người khác, bọn họ sẽ yêu cầu tôi bơi cho bọn họ xem nên tôi không muốn đi.”
“Thì cứ cho họ xem thôi.”
“Không thích.”
“Sao vậy?”
“Dù gì cũng giải nghệ rồi, tôi làm gì có mặt mũi để khoe khoang chứ.”
“Giải nghệ thì tài năng của anh vẫn còn đó, ảnh hưởng gì chứ.”
Jae Kyoung nói với vẻ khó hiểu, Ji Heon không đáp mà chỉ cười trừ, Jae Kyoung nhìn anh, bĩu môi như một đứa trẻ đang giận dỗi.
“Nếu ở nơi không có ai thì ít nhất anh cũng tự bơi chứ.”
Ji Heon chậm rãi lắc đầu. Điều đó có nghĩa là anh đã không làm và anh cũng không hề muốn làm.
“Sau khi giải nghệ, mấy năm liền, tôi đã không dám bén mảng đến gần bể bơi.”
“Anh chán ghét sao?”
“Có lẽ vậy? Hơn nữa, tôi bận rộn thật.”
“Giải nghệ rồi mới nhận ra tôi có nhiều việc phải làm lắm.”
“Năm cấp ba, tôi bận chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, còn khi lên đại học thì lại bận ăn chơi.”
“Anh sung sướng nhỉ….”
Jae Kyoung nhếch mép nói.
“Đúng thật, có hơi sung sướng.”
Ji Heon cười đáp lại.
“Tôi còn nhớ vào năm ba đại học, tôi và bạn bè đã đi nghỉ mát ở một biệt thự có bể bơi, bể bơi ở đó lớn phết đấy.”
“Anh có xuống bơi không?”
“Không.”
Ji Heon vẫn mỉm cười nói.
“Suốt bốn ngày ba đêm ở biệt thự, đừng nói là xuống nước, tôi còn chả đến gần bể bơi.”
“Sao vậy?”
“Vì tôi biết mình sẽ muốn xuống nước nếu đến gần, và sau khi bơi xong, tôi sẽ nhớ lại những chuyện cũ.”
Ji Heon vừa nói vừa chống hai tay lên dây phao phân làn. Sợi dây chao đảo một lúc, tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước tĩnh lặng. Ji Heon tựa người vào sợi dây, di chuyển một chân dưới nước, đảo qua, đảo lại.
“Tôi cứ nghĩ những người đã từ bỏ con đường chuyên nghiệp thường không muốn nhắc lại chuyện cũ, vì họ không muốn nhớ đến những ngày tháng tập luyện gian khổ, hay chấn thương dày vò, nhưng hóa ra không phải. Không muốn nhắc đến, chỉ vì tiếc nuối thôi.”
Nước dâng lên ngón chân, đầu gối rồi lan ra cả hai bên đùi. Dòng nước này, thứ mà Ji Heon từng yêu thích nhiều đến nhường nào thì anh cũng từng muốn thoát khỏi nó nhiều đến từng ấy, giờ đây, lại một lần nữa bao bọc lấy toàn bộ cơ thể anh.
“Tiếc vì đã không thể kiên trì lâu hơn một chút, đã không thử thêm một lần nữa, và chính sự tiếc nuối ấy khiến bọn họ không muốn nhớ lại.”
“Nhưng mà, có cố gắng thêm nữa thì kết quả cũng thế thôi.” Ji Heon khẽ gật gù.
“Lý trí luôn nói vậy, nhưng trong lòng vẫn không thể gạt bỏ được. Nên nó mới trở thành tiếc nuối đấy.”
“Anh à.”
Jae Kyoung đột ngột lên tiếng, Ji Heon ngẩng đầu lên: “Hửm?”
Trong mắt Ji Heon ánh lên tia khó hiểu, bốn mắt chạm nhau, Jae Kyoung cất tiếng, giọng nói trầm hẳn xuống như thể đang mang theo nỗi niềm khó giãi bày:
“Anh không thích nhìn em bơi đúng chứ?”
Ji Heon bối rối không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng, anh quyết định thành thật với cảm xúc của mình: “Lúc đầu thì cũng hơi khó chịu một chút.”
Rồi vội vàng bổ sung: “Nhưng bây giờ thì không như vậy nữa.”
“Thực rra cũng không phải khó chịu lắm đâu, tôi thật sự ngưỡng mộ cậu. Nhưng mỗi lần nhìn cậu bơi, tôi lại nhớ về bản thân trong quá khứ, tự hỏi tôi của khi đó đã từng như thế nào, đã làm những gì, chuyện đó khiến tôi hơi mệt mỏi.”
Nhưng càng nhìn Jae Kyoung bơi lội, Ji Heon càng cảm thấy sự ghen tị hay tự ti của anh đều trở nên vô nghĩa. Kwon Jae Kyoung chính là Kwon Jae Kyoung, không phải tự dưng mà cậu ấy trở thành vận động viên bơi lội hàng đầu thế giới, Ji Heon là người biết rõ nhất, cậu trai trẻ ấy đã nỗ lực hơn bất cứ ai. Một người chưa từng nỗ lực như cậu ấy giống anh, thì lấy tư cách gì để ghen tị?
Hơn nữa, Ji Heon đã lựa chọn giải nghệ, bây giờ anh không còn là vận động viên Jeong Ji Heon, mà là quản lý Jeong Ji Heon, người đứng sau hỗ trợ cho các vận động viên. Mỗi người đều có một vai trò riêng, Ji Heon không muốn tự dằn vặt bản thân bằng cách so sánh hiện tại với quá khứ xưa cũ. Jae Kyoung không phải đối thủ cạnh tranh, mà là người anh cần phải hợp tác và bảo vệ.
Đối thủ của Ji Heon không phải những vận động viên trong bể bơi, mà là những công ty quản lý khác. Và hiện tại, Ji Heon đang có trong tay Kwon Jae Kyoung. Nếu Jae Kyoung sở hữu một cơ thể với tố chất phi thường mà mọi vận động viên đều ao ước, thì Ji Heon cũng đang sở hữu một vận động viên hoàn hảo mà mọi công ty quản lý thể thao đều khao khát. Giờ đây, khi đã có được thứ mình mong muốn, Ji Heon không còn lý do gì để trì hoãn hay cố nặn ra thêm bất cứ lời bào chữa nào cho quá khứ kia nữa, anh chỉ cần tiến về phía trước. Sau này, anh có rời team quản lý không, đó là chuyện của tương lai, điều quan trọng nhất bây giờ là khi còn ở bên cạnh Jae Kyoung, Ji Heon phải làm tất cả những gì có thể vì cậu ấy.
[Ji Heon rất rất tử tế, rất dịu dàng với em người yêu của bạn ấy, từ mười năm trước đã thế rồi, còn về vấn đề tình dục của JH ở đại học, cũng có khá nhiều bạn sẽ cấn, chúng ta bỏ qua hết những chuyện khác đi, nói thế này cho nó nhanh, mình và JH bằng tuổi, mình lớn hơn chứ, JH 27, mình 28 xấp xỉ 29, tầm này mà đòi bọn mình còn zin thì đúng là làm khó bọn mình quá =))))))))]
“Và còn nữa, mỗi khi ngồi ở chỗ kia…”
Ji Heon chỉ tay về phía dãy ghế bên cạnh bể bơi, nơi anh vẫn thường ngồi. Anh nhìn về phía ấy như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại mỉm cười, lắc đầu.
“Dù sao thì, giờ tôi ổn rồi.”
“Bây giờ mọi thứ đều ổn rồi.” Ji Heon nhấn mạnh.
“Thật sao?”
“Ừm. Bằng chứng là tôi đã xuống nước với cậu đây. Nếu thực sự ghét, tôi đã tìm mọi cách để không phải xuống đây, chứ đừng nói là bơi một vòng cho cậu xem.”
Nói rồi, Ji Heon buông tay duỗi thẳng người, không tựa vào dây phao nữa.
“Nói gì thì nói, lâu rồi mới bơi lại, cảm giác cũng khá thoải mái. Cơ thể như được thả lỏng hẳn.”
Có lẽ vì đã bám vào dây phao khá lâu, hai bên vai Ji Heon hơi mỏi. Ji Heon duỗi thẳng hai tay lên cao, rồi lại từ từ hạ xuống, lặp lại vài lần như đang tập thể dục.
“Lâu nay anh không tập luyện gì khác sao?”
“Ngoài việc tập gym hồi đại học ra thì…không.”
“Vậy mà thể trạng của anh vẫn tốt phết.”
“Tiêu chuẩn tốt phết của cậu là như thế nào vậy?”
Ji Heon bật cười, khá ngạc nhiên vì lời nhận xét của Jae Kyoung.
“Thực ra em cứ nghĩ là anh sẽ tăng cân.”
“À, tạng người tôi khó tăng cân lắm.”
“Em biết mà, em thấy anh còn gầy hơn trước nữa.”
“Vì bị mất hết cơ chứ sao.”
Cảm thấy hơi xấu hổ, Ji Heon đưa tay lên sờ soạng bắp tay mình, Jae Kyoung nhìn anh một lát rồi nói: “Anh à, tay anh trước giờ cũng đâu có cơ bắp cuồn cuộn.”
Cái thằng này…. nhớ dai thật đấy! Ji Heon thầm tặc lưỡi, vội vàng biện minh:
“Tại cơ địa thôi. Dù có tập tạ chăm chỉ đến đâu thì cánh tay này của tôi cũng không lên cơ được.”
“Vâng, em biết, cũng có người như vậy thật.”
Lạ thay, Jae Kyoung không phản bác lại mà chỉ gật đầu đồng tình.
“Bên Nhật cũng có một vận động viên bơi lội, hình như là Kudo gì đó chuyên bơi ngửa, tay anh ta cũng gầy lắm. Lần đầu tiên gặp, em đã rất bất ngờ. Cơ bụng thì cuồn cuộn mà tay cánh tay lại rất thon.”
“À, tôi cũng vậy, bụng là phần lên cơ nhanh nhất và mất cơ lâu nhất. Có khi bây giờ hít sâu vào vẫn thấy được đấy.”
Ji Heon hít một hơi thật sâu, tay lần mò trên bụng mình. Có lẽ xuất phát từ tâm lý hơn thua, anh cảm giác như mình vẫn còn chút cơ ở đó.
“Này, sờ thử xem.”
Hơi phấn khích, Ji Heon nắm lấy tay Jae Kyoung đặt lên bụng mình.
“Cảm nhận được gì không?”
“Không, chẳng có gì cả.” Jae Kyoung nói, nhanh chóng rút tay lại, chả buồn sờ cho kỹ.
“Phần anh sờ được là do anh gầy thôi. Phân biệt giữa không có mỡ và có cơ đi anh à.”
Cậu ấy thở dài ngao ngán, quay mặt đi, giọng điệu cộc cằn khiến Ji Heon không nhận ra, hai tai Jae Kyoung đã hơi ửng đỏ.
“Này, cậu đúng là không nể nang ai hết mà.” Ji Heon cố tình nói với vẻ mặt thất vọng.
“Nể nang gì chứ.”
Jae Kyoung cộc cằn lầm bầm, sau đó như thể đã chịu thua, cậu ấy thở dài:
“Anh đừng như vậy nữa, tập luyện gì đó đi.”
“Mười năm không tập mà anh còn giữ được vóc dáng đó là tốt lắm rồi. Chỉ cần tập luyện một chút là anh sẽ trở lại như xưa mà.”
“Không đâu, không đời nào đâu.”
Ji Heon vội vàng xua tay.
“Nhìn thì có vẻ giống trước đây vì tôi không béo lên thôi, thực ra tôi mất hết cơ rồi.”
“Giải nghệ xong mà anh không phát tướng lên đã là điều đáng nể phục rồi.” Jae Kyoung không đồng tình.
Ji Heon cười trừ: “Không phải do tôi quản lý cơ thể tốt đâu, do cơ địa cả thôi.”
“Ba tôi là kiểu người ăn rất khỏe, uống rượu thay nước lã, nhưng cả đời ông ấy chưa bao giờ bị thừa cân. Dì tôi còn hay trêu là chắc ông ấy ăn gì cũng chuyển hóa thành chiều cao với xương cốt hết rồi. Tôi cũng y hệt ba mình, từ khuôn mặt cho đến vóc dáng đều thừa hưởng của ông ấy.”
“Ba anh cũng cao lắm đúng không?”
“Ừm. Cao hơn tôi, còn to con nữa.”
Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung gật gù.
“Vì bác trai là quân nhân mà.”
“Sao cậu biết hay vậy?”
Thấy Ji Heon ngạc nhiên, Jae Kyoung đáp lại như thể đó là điều hiển nhiên.
“Mọi người ở bể bơi đều biết mà.”
Ji Heon lúc này mới à lên một tiếng, đúng vậy, nơi đó vốn là địa phương không có bí mật nào giữ nổi được quá vài ngày mà, Ji Heon lắc đầu cười, đưa tay tháo mũ bơi xuống.
“Ừm Ông ấy là sĩ quan Omega hiếm hoi đấy. Từng mơ ước trở thành chỉ huy trung đoàn Omega đầu tiên của Hàn Quốc, nhưng tiếc là không thành, nhưng ông ấy cũng được về hưu với cấp bậc trung tá rồi.”
“Nghe tuyệt nhỉ?” Ji Heon vừa nói vừa dùng tay ướt vuốt tóc ra sau. Anh cứ nghĩ Jae Kyoung sẽ đồng tình ngay, nhưng thật bất ngờ, cậu ấy chỉ nhìn Ji Heon với đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên.
“À, cậu không biết chuyện ba tôi là Omega à?”
Nghe Ji Heon hỏi, Jae Kyoung mới ngập ngừng đáp.
“Bình thường… ai mà biết mấy chuyện đó đâu anh.”
“Em cứ nghĩ là từ phía mẹ anh….”
“Nhà mẹ tôi á? Cậu có đào sâu đến tám đời họ hàng cũng toàn Beta thôi.”
Nói xong, Ji Heon lại đội mũ bơi vào. Như thói quen thường lệ, anh kéo mép mũ xuống tận chân mày, làm cho phần đỉnh đầu căng phổng phẳng phiu, anh nói:
“Dù sao thì, lớn lên với một người ba như vậy nên tôi chưa bao giờ nghĩ mình không thể làm gì đó chỉ vì tôi là Omega. Việc tôi bỏ bơi cũng vì nhận ra giới hạn của bản thân, chẳng liên quan gì đến giới tính thứ hai. Thực ra, tôi đã quyết định từ bỏ trước cả khi biết mình là Omega. Chỉ là tôi cứ chần chừ mãi vì không biết phải nói với mọi người thế nào.”
Chỉnh mũ bơi xong, Ji Heon đeo thêm kính bơi. Rồi anh quay sang nhìn Jae Kyoung:
“Tôi đã luôn muốn nói điều đó với cậu.”
“Lẽ ra tôi nên nói với cậu từ mười năm trước… nhưng lúc đó không hiểu sao tôi lại thấy khó mở lời.”
Jae Kyoung im lặng nhìn Ji Heon, một lúc sau mới chớp mắt hỏi.
“Tại sao ạ?”
“Hửm?”
“Vì sao mười năm trước anh lại thấy khó nói?”
“Thì…”
Ji Heon lẩm bẩm. Anh biểu hiện như thể chính anh cũng không biết, nhưng thực chất, anh biết rất rõ lý do anh không thể mở lời, từ mười năm trước, Ji Heon đã biết rồi.
“Chắc vì tôi không muốn mình trông thảm hại trong mắt cậu.”
Ji Heon đã muốn để lại ấn tượng tốt đẹp nhất có thể về anh cho cậu nhóc có đôi mắt nâu sáng lấp lánh ấy. Ji Heon mỉm cười, rũ mắt.
“Bây giờ nghĩ lại mới thấy ngu ngốc, nhưng lúc đó, tôi đã muốn khi cậu nhớ về tôi, thay vì nghĩ: Anh ta bỏ cuộc vì thiếu kiên trì, cậu sẽ nghĩ: Người đó không phải Alpha nên không thể làm gì khác. Tôi muốn cậu nghĩ đó là giới hạn của giới tinh thứ hai, chứ không phải vấn đề của cá nhân tôi.”
Ji Heon mong Jae Kyoung sẽ chỉ trích anh. Nào là hèn nhát, nào là thảm hại, bất cứ lời nào cũng được, chỉ cần cậu ấy thể hiện sự thất vọng, Ji Heon cũng thấy nhẹ lòng hơn phần nào.
Thế nhưng, chàng trai trẻ vốn luôn thẳng thắn lại bất ngờ im lặng, cuối cùng Ji Heon đành tự mở lời.
“Ngốc lắm đúng chứ? Dù gì, việc bỏ cuộc khi chưa cố gắng hết sức cũng đã thảm hại lắm rồi. Vậy mà trước khi rời đi tôi vẫn còn bận tâm xem làm sao để cậu ít thất vọng về tôi nhất.”
“Em chưa bao giờ nghĩ anh thảm hại.”
Jae Kyoung lập tức lên tiếng.
“Thật sao? Tôi thì luôn nghĩ mình thảm hại đấy.”
“Em thì không.”
Lần này, Jae Kyoung đáp lại không chút do dự. Vẻ mặt cậu ấy vẫn điềm tĩnh, nhưng giọng nói lại mang theo chút gì đó bực bội.
Jae Kyoung vừa nói vừa đeo kính bơi.
“Và dù em đã từng trách anh vì chuyện anh bỏ bơi, nhưng chưa có khoảnh khắc nào em thấy thất vọng về anh.”
Hả…? Thất vọng thì còn hiểu được, chứ trách móc là sao?
Chưa kịp để Ji Heon hỏi, Jae Kyoung đã lao xuống nước, bơi đi xa. Như thể cậu ấy không muốn tiếp tục đề tài trò chuyện này nữa.
Ji Heon nhìn theo bóng lưng khuất dần của Jae Kyoung, mãi đến khi cậu ấy quay đầu ở mốc 50m, Ji Heon mới bắt đầu xuất phát.
Cơ thể đã được khởi động, Ji Heon tăng tốc độ lên một chút. Anh bơi một vòng quanh bể 50m, hoàn thành 100m thì thấy Jae Kyoung đã bơi đến nơi từ lúc nào, cậu ấy đang tháo kính bơi ra nhìn anh.
“Anh vừa tăng tốc đúng không? Nhanh đấy! Tư thế cũng đẹp nữa.”
“Không biết, tôi đang thở không ra hơi đây này.”
Ji Heon thở hổn hển đáp. Không phải nói quá, anh thực sự đang rất mệt.
“Hồi xưa tôi lặn một hơi được ba mươi mét, giờ mười lăm mét cũng không nổi.”
“Anh hụt hơi sao?”
“Ừm.”
Jae Kyoung nhìn Ji Heon một lúc rồi đột ngột lên tiếng.
“Em đã nghĩ ra yêu cầu tiếp theo rồi.”
“Đổi thành ước nguyện cho nó dễ nghe có được không?”
Dù đang thở dốc, Ji Heon vẫn cố gắng bình tĩnh đề nghị, nhưng Jae Kyoung chỉ nhún vai, thái độ như kiểu, có thay cách gọi thì bản chất nó vẫn vậy, ý kiến làm gì, và nhất quyết không sửa.
“Thôi được rồi, nói đi, nó là cái gì? Đừng có bảo tôi bơi tiếp đấy. Hôm nay bơi đủ rồi.”
“Không phải cái đó.”
“Thế là gì?”
Ji Heon vừa lấy lại được hơi thở đã đưa tay tháo kính bơi, hỏi Jae Kyoung, cậu ấy như thể đã chực chờ đợi sẵn, ngay lập tức đáp lời:
“Anh, bỏ thuốc lá đi.”