DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 18
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 18 - Mỗi khi nhớ lại đôi mắt nâu lấp lánh ngưỡng mộ của cậu nhóc năm nào, trái tim Ji Heon lại nhói đau
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 18: Mỗi khi nhớ lại đôi mắt nâu lấp lánh ngưỡng mộ của cậu nhóc năm nào, trái tim Ji Heon lại nhói đau
Jae Kyoung có vẻ như chẳng quan tâm. Cậu ấy hờ hững vuốt tóc như thể Ji Heon đang nói đến quảng cáo của ai chứ chả phải của cậu ấy. Liếc nhìn Jae Kyoung, Ji Heon đặt túi xách lên bàn, nói:
“Jae Kyoung này, có chuyện này…”
Jae Kyoung ngẩng đầu lên nhìn Ji Heon thay cho câu trả lời.
“Về cam kết mà chúng ta đã thoả thuận riêng với nhau ấy.”
Ji Heon đã hy vọng Jae Kyoung sẽ hỏi “Cái gì cơ?”
Và rồi cậu ấy sẽ nhìn anh với vẻ mặt như thể chưa từng nghe đến chuyện này bao giờ, thật lòng, Ji Heon vô cùng mong mỏi chuyện đó sẽ xảy ra.
“Vâng.”
Jae Kyoung chỉ đáp lại ngắn gọn như mọi khi.
Ji Heon nuốt tiếng thở dài cùng với hy vọng hão huyền vào lại trong bụng, cố gắng hỏi bằng giọng bình tĩnh.
“Cậu định khi nào thì đưa ra yêu cầu đây? Sau khi quay quảng cáo xong à?”
“Ngay khi ký hợp đồng quảng cáo.”
Jae Kyoung nói với vẻ mặt như thể đang bất mãn với mấy câu hỏi ngớ ngẩn của Ji Heon.
“Hợp đồng quan trọng mà, trừ khi có quy định riêng gì đó, còn không thì nó sẽ có hiệu lực ngay khi được ký kết, đến lúc đó em đưa ra yêu cầu mới hợp lý còn gì.”
……Cái thằng này, bình thường nói năng hàm hồ lắm, vậy mà lúc Ji Heon cần cái sự hàm hồ đó thì Jae Kyoung lại luôn tỉnh táo, nói năng rành rọt một cách bất ngờ…
Ji Heon hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi.
“Vậy, cậu muốn yêu cầu gì?”
“Sau khi ký hợp đồng em sẽ nói.”
Đến nước này thì Ji Heon không thể nhịn thêm được nữa.
“Cậu không thể nói thẳng ra được sao.”
Cuối cùng Ji Heon cũng từ bỏ thái độ dửng dưng, nôn nóng thúc giục.
“Ít nhất cũng để tôi chuẩn bị tinh thần chứ.”
Nhìn Ji Heon không thể che giấu nổi vẻ bất an, Jae Kyoung khẽ cười. Cậu ấy vắt khăn lên vai, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vừa vuốt ngược mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt ra sau, cậu ấy vừa nói.
“Lần sau anh xuống bể bơi tập cùng em đi.”
◆◇◆
‘Ra phòng thay đồ trông như thế này.’
Ji Heon nghĩ thầm khi vén tấm rèm lên. Dù đã ra vào trung tâm thể thao này gần mười ngày nay, nhưng đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng thay đồ, thường chỉ có Jae Kyoung vào khu vực này, còn Ji Heon sẽ luôn đi thẳng vào bể bơi qua cánh cửa nối với phòng chờ.
Đây chỉ là một phòng thay đồ bình thường giống như tất cả các phòng thay đồ của những bể bơi công cộng khác, các tủ khóa được xếp thành nhiều hàng, một chiếc gương lớn gắn trên tường. Trước gương có máy sấy tóc và lọ nước dưỡng da cỡ lớn, cách đó một khoảng là băng ghế dài nhỏ.
Ji Heon liếc nhìn xung quanh phòng thay đồ vắng tanh rồi bước vào trong. Anh ngồi phịch xuống ghế, ngây người nhìn khoảng không trước mắt, một lát sau, tấm rèm được vén lên, Jae Kyoung bước vào.
“Anh đang làm gì vậy?”
“À, tôi thấy hơi chóng mặt.”
Ji Heon nói, đưa tay lên day trán.
“Đừng có nói dối. Lúc ăn trưa anh vẫn ổn mà.”
“….”
Sao cậu ấy không nghĩ là trong khoảng thời gian từ chỗ ăn trưa về đây anh sẽ đột nhiên cảm thấy mệt nhỉ? Đúng là Ji Heon vẫn ổn, nhưng…
“Jae Kyoung à. Cậu thực sự không muốn đổi sang yêu cầu khác sao?”
Cuối cùng, Ji Heon đành phải hạ giọng xin xỏ.
“Cậu bảo tôi xuống nước với cậu làm gì chứ?”
Ji Heon đã cố gắng nói với vẻ bông đùa, nhưng Jae Kyoung vẫn chẳng thèm đếm xỉa.
“Anh muốn làm gì thì làm, nhưng yêu cầu của em, anh phải thực hiện.”
Nói xong, cậu ấy tiến đến góc trong cùng, mở một trong những tủ khóa dành cho huấn luyện viên. Có vẻ cậu ấy đã thuê một tủ khóa lớn để dùng trong thời gian sử dụng bể bơi này.
Jae Kyoung cởi áo thể thao ra, ném vào trong tủ. Cậu ấy cũng cởi luôn chiếc áo phông trắng mặc lót bên trong và nhét vào.
Ji Heon ngồi im quan sát một lúc, sau đó đứng dậy lên tiếng.
“Cậu có đồ bơi nào khác không, cho tôi mượn một bộ. Kính và mũ bơi nữa.”
“Mượn thì được thôi, nhưng sao anh không mua một bộ đi?”
“Chỉ dùng một lần thôi mà, phí tiền lắm.”
“Ai nói với anh là chỉ dùng một lần?”
Ji Heon đang cởi cúc áo sơ mi thì sững người, ngơ ngác nhìn Jae Kyoung. Thấy vậy, Jae Kyoung khẽ nhếch mép, vừa lục tủ đồ vừa nói.
“Anh muốn mặc loại nào? Quần đùi, quần lửng hay quần dài?”
Ji Heon thoáng suy nghĩ. Để che đi đôi chân gầy gò hơn hẳn so với mười năm trước thì quần dài là lựa chọn tốt nhất, nhưng mặc và cởi loại đó rất phiền phức, quần lửng cũng vậy.
“Cho tôi quần đùi.”
Cuối cùng, vì sự tiện lợi, Ji Heon chọn quần đùi, anh đưa tay cởi áo sơ mi ra, nhét vào tủ đồ trống. Lúc Ji Heon tháo thắt lưng, đang định cởi quần, thì Jae Kyoung tay đang cầm bộ đồ bơi đi về phía anh bỗng dừng bước, ngạc nhiên nhìn Ji Heon.
“Anh có vòng eo thon hơn em nghĩ đấy.”
“Nếu được thì tôi muốn cậu khen vai tôi rộng hơn.”
“Vai rộng thì khen vai rộng, eo thon thì khen eo thon, cái nào ra cái nấy.”
“Vâng vâng, vai cậu rộng, cậu là nhất.”
Ji Heon giật lấy bộ đồ bơi từ tay Jae Kyoung. HIếm lắm mới thấy Jae Kyoung mỉm cười vui vẻ, cậu ấy nhẹ tay trùm mũ bơi lên đầu cho Ji Heon, dặn dò.
“Kính bơi thì lát xuống em đưa cho. Nó ở trong góc tủ, em phải tìm đã. Loại không độ được chứ?”
“À, được. Thị lực tôi tốt.”
Ji Heon bối rối đáp lại hành động bất ngờ của Jae Kyoung. Bình thường, với tính cách của Jae Kyoung thì cậu ấy sẽ ném mũ bơi cho anh hoặc nhét vào tủ rồi bỏ đi mất. Vậy mà hôm nay lại dịu dàng đưa cho anh như vậy?
Chuyện gì vậy nhỉ?…. Hôm nay tâm trạng cậu ấy tốt bất ngờ à?
Trong lúc cởi đồ lót, Ji Heon không khỏi liếc nhìn Jae Kyoung. Jae Kyoung vẫn đang lục tìm kính bơi trong tủ. Nhìn nét mặt cậu ấy có phần hoà nhã hơn mọi khi, chắc chắn tâm trạng đang không tệ.
Dù không rõ lý do, nhưng dù sao tâm trạng vận động viên tốt cũng là điều đáng mừng đối với công ty, Ji Heon tự nhủ, phải cố gắng chiều chuộng, để cậu ấy duy trì tâm trạng tốt này lâu thêm chút mới được.
… Dù đã tự nhủ như vậy, nhưng khi xuống bể bơi, Ji Heon chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện chiều chuộng Jae Kyoung nữa. Sự tĩnh lặng của bể bơi, hay nói đúng hơn là bầu không khí nặng nề, yên ắng đến ngột ngạt khiến anh cảm thấy khó chịu.
Cũng không phải anh chưa từng xuống bể bơi này. Vài ngày qua, anh đã đến đây mấy lần để ghi lại thành tích của Jae Kyoung, thậm chí chỉ mới hai ngày trước, Ji Heon còn đi dọc bể bơi để quay video cho Jae Kyoung xem lại tư thế bơi của mình.
Vậy mà hôm nay, sự tĩnh lặng này lại khiến Ji Heon cảm thấy xa lạ và mới mẻ, phải chăng do quần áo đang mặc trên người khác biệt, hay là…
“Anh xuống nhanh lên.”
… Hay chỉ đơn giản là do tâm trạng?
Có lẽ là cả hai. Ji Heon thở dài, khoanh tay trước ngực.
“Nào, anh xuống đây đi.”
Jae Kyoung sốt ruột thúc giục. Cuối cùng, Ji Heon đành vốc nước tạt lên ngực vài lần rồi mới bước xuống bể bơi.
“Gì vậy? Trông anh thiếu khí thế quá.”
Jae Kyoung nói khi thấy Ji Heon chậm rãi đi xuống bằng cầu thang thay vì lao thẳng xuống nước.
“Cậu không thấy cái này à?”
Ji Heon chỉ vào tấm biển “Cấm nhảy” được dán khắp nơi trên tường xung quanh bể bơi.
“Từ bao giờ mà anh nghe lời vậy.”
Jae Kyoung lẩm bẩm đầy vẻ khó chịu, sau đó trèo lên bục xuất phát ngay trước mặt và lao thẳng xuống nước. Jae Kyoung lướt đi với tư thế đẹp đến mức có thể đưa vào sách giáo khoa dạy bơi, sau đó cậu ấy lặn sâu, bơi ngầm một mạch đến tận xa tít, trồi lên ở vị trí cách bục xuất phát gần 15m, rồi lập tức quạt mạnh đôi tay dài, rẽ nước tiến về phía trước.
Vì bơi tự do là nội dung sở trường nên Jae Kyoung dành phần lớn thời gian để luyện tập kiểu bơi này. Cậu ấy không chỉ chú trọng đến tốc độ mà còn cố gắng duy trì tư thế hoàn hảo.
Đúng như tên gọi, bơi tự do ít bị gò bó hơn so với các kiểu bơi khác, phong cách bơi của mỗi vận động viên cũng khác nhau. Ban đầu, ai cũng sẽ được dạy theo kiểu bơi tiêu chuẩn, nhưng theo thời gian, từng người sẽ tìm ra được phong cách phù hợp với bản thân nhất, độ cao của tay, góc vai của bọn họ sẽ dần thay đổi. Đặc biệt, các vận động viên vì luôn muốn tìm kiếm tư thế thoải mái mà vẫn đảm bảo được tốc độ nhanh nhất nên thường có trường hợp tay bị lệch sang một bên khi ngoi lên lấy hơi, hoặc toàn thân di chuyển lên xuống như đang bơi bướm. Ngay cả những vận động viên từng giành huy chương Olympic cũng có những đặc điểm như vậy.
Vì thế mà dáng bơi của Jae Kyoung lại càng nổi bật hơn. Giữa những vận động viên thi thoảng sẽ thực hiện vài động tác bơi trông rất vụng về kia, cậu ấy luôn giữ được tư thế chuẩn như trong sách giáo khoa. Đó là lý do tại sao mỗi khi hình ảnh Jae Kyoung xuất hiện trên sóng truyền hình trực tiếp nước ngoài, các bình luận viên sẽ luôn phấn khích thốt lên “Tư thế đẹp!”: “Động tác tay hoàn hảo!”. Đúng vậy, động tác quạt tay, đẩy vai kinh điển mà ngày nay hiếm thấy vận động viên nào dùng, càng làm nổi bật những chuyển động mạnh mẽ của cánh tay dài đầy săn chắc kia.
Lúc này cũng vậy. Mỗi khi cậu ấy quạt mạnh đôi tay dài, rẽ nước tiến về phía trước, Ji Heon lại thấy ấn tượng bởi vẻ đẹp của cậu ấy hơn là tốc độ không khác gì kình ngư. Vẻ đẹp ấy quá cuốn hút và ấn tượng, đến mức, dù Ji Heon rất không muốn nhìn nhưng chẳng thể nào dời mắt đi nơi khác được.
Trong lúc Ji Heon ngẩn ngơ ngắm, Jae Kyoung đã bơi vòng trở lại. Chỉ trong nháy mắt, cậu ấy đã hoàn thành xong một vòng luyện tập. Vừa tháo kính bơi, Jae Kyoung lập tức gọi với lên:
“Anh đang làm gì vậy?”
… Chẳng lẽ lại bảo ‘đang bay mất hồn vía vì mải ngắm cậu’, có đánh chết Ji Heon cũng không nói vậy được, anh chỉ đành khoanh tay, giả vờ hỏi lại:
“Làm gì là sao?”
“Không bơi thì anh định làm gì ở đây?”
“Tại sao tôi phải bơi?”
Khi Ji Heon giả vờ như không hiểu, Jae Kyoung đã tỏ vẻ khó chịu và nói: “Vậy anh đến bể bơi làm gì nếu không chịu xuống nước?”
“Thử đi. Chỉ cần bơi tự do một vòng thôi là được rồi. Cho em mở mang tầm mắt, xem trình độ của người từng giành huy chương bạc bơi lội thế giới sẽ bơi như thế nào.”
“Tôi á? Mở mang tầm mắt? Trước mặt người từng giành bốn huy chương vàng Thế vận hội Olympic như cậu?”
Ji Heon bật cười như thể Jae Kyoung đã nói điều gì đó thật ngớ ngẩn, anh xua tay từ chối: “Thôi cho xin.”
“Nhanh luyện tập đi. Nếu muốn tôi tính giờ thì cứ nói.”
Ji Heon cố tình vỗ nhẹ vào cánh tay Jae Kyoung, ý bảo cậu ấy nhanh bắt đầu vòng bơi mới, nhưng Jae Kyoung không hề nhúc nhích.
“Chúng ta đã thoả thuận, anh sẽ làm theo yêu cầu của em, đúng chứ?”
“Thì tôi đã vào bể bơi rồi còn gì.”
Thấy Ji Heon trưng ra vẻ mặt gian xảo, Jae Kyoung không thể tin được, chất vấn: “Ý anh là vào bể bơi là một chuyện, còn bơi hay không lại là chuyện khác sao?”
“Đương nhiên, có gì lạ đâu?”
“Anh định làm kẻ lừa đảo à?”
Jae Kyoung nói với vẻ mặt nghiêm túc đến mức Ji Heon lại suýt bật cười. Anh cố nén xuống, thản nhiên nói:
“Cậu chưa đọc câu chuyện Người lái buôn thành Venice à? Cắt một miếng thịt và chảy máu là hai chuyện khác nhau. Nếu đã đồng ý cắt một miếng thịt thì chỉ được cắt thịt thôi, không được phép để rơi dù chỉ một giọt máu đâu.”
“Tóm lại, ý anh là em bảo anh đến bể bơi thì anh đến bể bơi là hết phận sự? Còn xuống nước gì đó, anh không làm chứ gì?”
Jae Kyoung bật cười như thế không dám tin vào những gì mình vừa nghe, cậu ấy lấy tay ướt vuốt nước mặt, nói “Xem ra em phải nhanh chóng ký hợp đồng quảng cáo tiếp theo mới được.”
“Thật à? Lần tới chúng ta đóng quảng cáo đồ lót nhé.”
Nhìn Ji Heon nói với vẻ hài lòng, Jae Kyoung nhếch mép cười ngán ngẩm.
“Em muốn bơi cùng anh nên mới bảo anh xuống đây đấy.”
“Làm sao mà bơi cùng nhau được? Bơi lội là thế thao cá nhân mà. Hay cậu muốn bơi tiếp sức với tôi?”
[Thực ra Ji Heon cũng mồm mép lắm, chẳng qua bạn ấy sống kiếp nhân viên làm công ăn lương nên nhịn nó quen chứ cái mồm bạn ấy cũng tám lạng nửa cân với em người yêu chứ không kém hơn miếng nào đâu, hai khứa này kiểu kém miếng khó chịu, nhưng so về độ thấm và độ xịt keo thì JK vẫn trên cơ =))))))]
“Anh biết ý em không phải vậy mà.”
“Làm sao tôi biết được.”
Ji Heon cười nói.
“Nhanh luyện tập đi.”
Ji Heon lại vỗ vai Jae Kyoung rồi trèo lên bậc thang, bước ra khỏi bể bơi. Vừa lên đến mép bể, anh còn hất đầu ra hiệu cho Jae Kyoung đang ở dưới nước mau chóng lướt thêm vài vòng nữa là vừa.
Jae Kyoung nhìn Ji Heon một lúc, rồi như thể đã chấp nhận số phận, cam chịu quay người lại, cậu ấy đeo kính bơi vào, nhanh chóng lặn mất hút giữa làn nước hồ xanh biếc.
Khi Jae Kyoung bắt đầu vòng tập luyện mới, Ji Heon cũng thả người ngồi xuống thành bể. Bước ra khỏi nước, anh không khỏi cảm thấy hơi lạnh. Vô thức co hai chân lên, Ji Heon ngồi đó, im lặng quan sát Jae Kyoung.
Ngồi trên thành bể với cái quần bơi ướt sũng, nhìn Jae Kyoung đắm mình dưới làn nước trong xanh, Ji Heon bỗng thấy trong lòng dâng lên cảm giác thật khó tả. Từ tiếng nước bắn tung tóe bên tai cho đến ánh nắng vàng rực rỡ phản chiếu trên mặt nước… tất cả như đưa anh trở về mười năm trước.
◆◇◆
Nghe nói đội tuyển trẻ vừa xuất hiện một cậu nhóc rất có năng khiếu.
Hinh như khoảng hai tháng sau khi giải vô địch bơi lội thế giới kết thúc. Ji Heon nghe đã nghe mấy người lớn trong phòng đợi sát bên cạnh quầy bán đồ ăn vặt, tán gẫu về chủ đề này. Ji Heon đoán mấy người lớn đó là phụ huynh của các vận động viên bên đội tuyển thiếu niên. Bởi vì câu chuyện được bắt đầu bằng “Nghe nói huấn luyện viên Lim rất hào hứng, chỉ tập trung huấn luyện cậu bé đó” sau đó là “Thời con cái chúng ta, ông Lim đó chỉ đứng ngoài hò hét, hết sức quá đáng, nếu lúc đó huấn luyện viên Lim chỉ dạy thêm chút thì bây giờ thành tích của con tôi đã tốt hơn rồi”, và sau đó kết thúc bằng những lời phàn nàn về huấn luyện hiện tại của đội tuyển thiếu niên – huấn luyện viên Yoo như “Huấn luyện viên Yoo tuy chịu khó hướng dẫn nhưng ông ấy quá mềm mỏng rồi!”.
Tất nhiên, Ji Heon chỉ nghe loáng thoáng, nghe xong rồi cũng để ngoài tai. Ngay từ đầu, đó không phải là câu chuyện liên quan đến anh, hơn nữa, những tin đồn mà các bậc phụ huynh ở đây lan truyền rất hay bị thổi phồng, mức độ nghiêm trọng tăng lên khá nhiều lần, như chuyện huấn luyện viên chỉ tập trung bồi dưỡng một người nghe chẳng hợp lý chút nào, và làm quái gì có chuyện được huấn luyện viên Lim chỉ bảo là sẽ trở thành tay bơi cừ khôi ngay được chứ….
Ji Heon ở đây đủ lâu để biết huấn luyện viên Lim chỉ được cái mác, chuyên môn đào tạo của ông ta có khi còn kém hơn cả giáo viên dạy thêm cấp hai. Thân là huấn luyện viên bơi lội nhưng chưa bao giờ xuống nước, chỉ đứng trên la hét ầm ĩ. Một người như vậy mà bảo ông ta đang tập trung đào tạo ai đó, mặt trời mọc đằng tây sao? Chắc chắn là một phụ huynh nào đó tình cờ thấy ông ta chỉnh sửa động tác cho cậu bé kia một hoặc hai lần, sau đó bắt đầu đi thổi phồng, làm quá mọi chuyện lên. Lúc đó, Ji Heon đã nghĩ như vậy.
Và Ji Heon cũng không mất nhiều thời gian để xác nhận sự thật về tin đồn kia.
Vào thứ Ba đầu tiên của kỳ nghỉ đông. Sau khi kết thúc buổi massage trị liệu như thường lệ, Ji Heon đến bể bơi, vừa hay chứng kiến một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Huấn luyện vên Lim đang ở dưới nước, dạy bơi cho ai đó. Hơn nữa, ông ta còn rất nhiệt tình, tỉ mỉ chỉ dẫn từng động tác. Ji Heon tự hỏi, thần thánh phương nào mà có thể khiến huấn luyện Lim chăm chỉ, tận tâm đến vậy, có phải là vợ của giám đốc trung tâm này không, nhưng ngạc nhiên thay, đó chỉ là một cậu nhóc tiểu học.
Huấn luyện viên Lim là người mà dù có bị cả trăm con mắt của học viên nhìn chằm chằm, ông ta cũng không bao giờ xuống nước, chỉ đứng bên ngoài huơ tay múa chân, giờ lại chấp nhận lao mình xuống nước, tận tâm tận lực dạy bơi cho học sinh tiểu học? Lúc đó Ji Heon mới nhận ra, không phải tất cả những lời đồn đang lan truyền trong trung tâm đều là vô căn cứ.
Điều khiến Ji Heon ngạc nhiên không chỉ là việc Huấn luyện viên Lim lại có thể dạy ai đó với lòng nhiệt huyết như vậy, mà còn là kỹ năng của đứa nhỏ kia. Cậu nhóc ấy mới chỉ là học sinh tiểu học, nhưng tốc độ và kỹ thuật khi bơi tự do 400m thật sự rất đáng kinh ngạc.
Cuối cùng, Ji Heon cũng hiểu tại sao HLV Lim lại dồn hết tâm huyết để huấn luyện cậu nhóc đến vậy. Ông ta đã nhìn thấy tiềm năng to lớn của đứa nhỏ ấy. Mới chỉ học lớp 4, tập bơi chưa đầy một năm mà đã có thể làm được như thế, nói cậu nhóc đó có tài năng thiên bẩm cũng không quá. Nếu được đào tạo bài bản, cậu nhóc ấy có thể trở thành vận động viên cấp quốc gia, thậm chí là giành huy chương ở Á vận hội Asiad.
Kể từ lần đó, cứ vào mỗi thứ Ba và thứ Năm hàng tuần, Ji Heon đều gặp cậu nhóc ở bể bơi. Có vẻ như giờ tập luyện của cậu nhóc là từ hai giờ đến bốn giờ chiều các ngày trong tuần. Còn Ji Heon thì tập từ bốn giờ đến sáu giờ tối. Ji Heon là người tuân thủ nguyên tắc do chính mình đặt ra, anh luôn cố gắng đến bể bơi đúng giờ, nhưng có những hôm bất khả kháng, anh buộc phải đến sớm hơn chút, chủ yếu là vào thứ Ba và thứ Năm, những ngày Ji Heon phải đi vật lý trị liệu. Sau khi kết thúc, anh sẽ đi thẳng từ bệnh viện đến bể bơi, tranh thủ thong thả tản bộ, Ji Heon luôn đến nơi vào khoảng ba giờ rưỡi. Ngay cả khi thay đồ và chuẩn bị mọi thứ thật chậm rãi, Ji Heon cũng sẽ không bao giờ trễ quá ba giờ bốn mươi lăm phút.
Mỗi khi Ji Heon đến, anh sẽ luôn thấy đứa nhỏ ấy luyện tập một mình trong bể bơi. Giờ tập luyện của cậu nhóc là từ hai giờ, có nghĩa nó sẽ kết thúc lúc ba giờ năm mươi phút, nhưng cậu nhóc này luôn bơi đến đúng bốn giờ mới ngừng. Như thể không muốn lãng phí dù chỉ mười phút ngắn ngủi, cậu nhóc ấy luôn miệt mài rẽ nước, không hề dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một lần. Khoảng ba, bốn tháng sau đó, huấn luyện viên Lim lại bắt đầu sa đà vào thói quen xấu, nhậu nhẹt thâu đêm và hôm sau sẽ trốn biệt tăm biệt tích trong phòng nghỉ để ngủ bù, nhưng cậu nhóc ấy vẫn tập luyện chăm chỉ như thường.
Dần dần, thời gian vật lý trị liệu của Ji Heon được rút ngắn và anh đến bể bơi sớm hơn trước. Không giống như trước đây, anh không còn cố gắng đến muộn, cứ đến trung tâm là anh sẽ xuống bể bơi ngay. Trong lúc đợi đến giờ tập của mình, Ji Heon sẽ luôn yên lặng quan sát cậu nhóc kia đắm mình giữa làn nước trong vắt.
Sau khi hoàn thành số mét mà huấn luyện viên Lim yêu cầu, cậu nhóc sẽ tự do bơi lội trong quãng thời gian còn lại, chủ yếu sẽ tập luyện nội dung bơi tự do. Tất nhiên, cậu nhóc cũng cũng tập luyện các tư thế bơi khác, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới ôn tập lại thôi.
Huấn luyện viên Lim dường như quyết tâm đào tạo cậu nhóc thành vận động viên bơi tự do cự ly ngắn. Nhưng, Ji Heon lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Dưới sự quan sát của anh, cậu nhóc không chỉ giỏi bơi tự do mà ở các kiểu bơi khác, cậu nhóc cũng làm rất tốt, đây là lâu lâu cậu nhóc mới ôn tập lại các kiểu bơi đó, nhưng tốc độ đã rất đáng kinh ngạc rồi. Nếu có thể tập luyện toàn diện hơn, bài bản hơn, Ji Heon tin chắc cậu nhóc sẽ có được những thành tích rất đáng nể. Với thể hình và sự cân đối tuyệt vời như thế kia, cậu nhóc hoàn toàn có thể thử sức ở nội dung bơi hỗn hợp.
Nhưng Ji Heon biết rõ phản ứng của huấn luyện viên Lim nếu anh nói ra điều đó. Chắc chắn ông ta sẽ gào vào mặt anh những câu như: “Cậu vừa mới giành được một huy chương mà đã nghĩ mình giỏi giang lắm sao? Cậu cho rằng cậu đủ cân đủ lạng để dạy đời tôi à?”, rồi là: “Tuy tôi chưa từng dạy cậu nhưng tôi là huấn luyện viên ở đây, tôi mới là huấn luyện viên trực tiếp của đứa nhỏ này, cậu biết gì về thằng bé? Cậu nghĩ cậu hiểu nó hơn tôi chắc? Tôi làm vậy là có lý do của tôi. Nếu cậu nghĩ cậu giỏi đến vậy thì đi nói trung tâm để cậu làm huấn luyện viên cho thằng bé đi!”
Nói thẳng với cậu nhóc cũng chẳng khác gì. Phản ứng của cậu nhóc chắc cũng không khác mấy so với huấn luyện viên Lim. Có thể cậu nhóc sẽ không gắt gỏng như ông ta, nhưng sẽ liếc nhìn Ji Heon với vẻ mặt khó chịu rồi bỏ đi, như thể Ji Heon là người vô hình. Tinh cách đó của cậu nhóc đã nổi rần ở trung tâm bơi lội này cả tháng nay rồi.
Ji Heon đã nghe rất nhiều người bàn ra tán vào, nói cậu nhóc rất kiêu ngạo, luôn tỏ thái độ lồi lõm vì nghĩ mình giỏi hơn người khác. Lúc đầu, Ji Heon nghĩ rằng họ chỉ đang ghen tị và thổi phồng sự việc lên, nhưng hóa đều là sự thật. Cậu nhóc không hẳn là coi thường hay khinh miệt người khác, mà cậu nhóc đó hoàn toàn phớt lờ người ta luôn…
Ji Heon cũng không phải ngoại lệ. Cho dù ở trong hay ngoài bể bơi, cậu nhóc đều giả vờ như không quen biết anh. Mặc dù vậy, mỗi khi gặp cậu nhóc ở quầy bán đồ ăn vặt, Ji Heon vẫn cố gắng thân thiện, mở lời chào hỏi. Nhưng cậu nhóc chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi lướt qua, xem anh chẳng khác gì không khí. Sau vài lần như vậy, Ji Heon cũng chẳng còn muốn cố gắng nữa, mặc kệ cậu nhóc luôn.
… Ấy thế mà, anh vẫn tiếp tục dõi theo mỗi khi thấy cậu nhóc bơi.
Ji Heon bật cười vì sự mâu thuẫn của chính anh. Nhưng anh không thể làm khác được. Cậu nhóc bơi quá giỏi, tốc độ rẽ nước rất nhanh, tư thế bơi cực kỳ đẹp mắt, khiến người xem cảm thấy thật sự sảng khoái. Hơn nữa, trái ngược với vẻ ngoài, cậu nhóc là người rất nghiêm túc và chăm chỉ, dù mệt mỏi đến đâu cũng không bao giờ lười biếng hay gian lận. Cậu nhóc sẽ luôn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng giữ vững tư thế ban đầu đã được dạy. Nhìn thấy điều đó, Ji Heon vừa cảm thấy nể phục, vừa thấy lo lắng.
Sau một thời gian dài suy nghĩ, cuối cùng, ngày hôm đó, Ji Heon cũng quyết định bắt chuyện ngay khi cậu nhóc vừa trồi lên khỏi mặt nước.
– Này.
Như thường lệ, cậu nhóc chỉ liếc nhìn Ji Heon thay cho câu trả lời. Ngay từ đầu, Ji Heon đã không hy vọng nhận được phản hồi tích cực, nên anh cũng không bận tâm mà tiếp tục nói:
– Lúc nãy anh thấy cậu xoay vai quá nhiều khi bơi tự do đấy, cậu không thấy đau vai sao?
– Em không.
Cậu nhóc trả lời một cách cộc lốc. Giọng nói khàn khàn đặc trưng của tuổi dậy thì khiến Ji Heon hơi khó chịu. Anh chợt nghĩ, hay vì ngại chất giọng khó nghe vì đang trong giai đoạn vỡ tiếng nên cậu nhóc mới ít nói? Nhưng giờ không phải lúc bận tâm đến chuyện đó.
– Bây giờ có thể cậu không thấy đau, nhưng sau này thì chưa chắc đâu. Huấn luyện viên Lim không nói gì sao?
Cậu nhóc lắc đầu.
Chắc chắn ông ta không nói gì, vì chính ông ta đã dạy cậu nhóc bơi như vậy.
Không chỉ Huấn luyện viên Lim, hầu hết các huấn luyện viên tốt nghiệp từ trường chuyên ngành thể thao, bao gồm cả Huấn luyện viên Park – người đã từng kèm cặp Ji Heon, đều dạy kiểu bơi đẩy vai như thể đó là kỹ thuật chính thống. Bọn họ luôn bị mắc kẹt trong công thức lỗi thời: bơi cự ly ngắn dùng kiểu đẩy vai, bơi cự ly dài dùng kiểu đẩy hông. Bản thân họ đã được dạy như vậy, và nhờ đó đã trở thành vận động viên xuất sắc, thậm chí là vận động viên cấp quốc gia, nên họ tin rằng đó là cách tập luyện đúng. Họ không quan tâm đến việc kiểu bơi đẩy vai có thể gây ra chấn thương nghiêm trọng như thế nào, cũng như áp lực mà nó tạo ra cho cơ thể vận động viên, bởi vì họ thừa hiểu, các vận động viên Hàn Quốc khó có thể giành huy chương tại đấu trường quốc tế như Thế vận hội Olympic hoặc Giải vô địch thế giới. Mục tiêu của họ chỉ là đào tạo ra những vận động viên giỏi nhất, trong thời gian ngắn nhất có thể để đại diện cho đất nước, và cách nhanh nhất, đơn giản nhất để thực hiện điều đó là dạy lại những gì mình đã được học. Dù sao thì kiểu bơi đẩy vai cũng sẽ giúp cải thiện thành tích trong thời gian ngắn.
Các huấn luyện viên luôn muốn đào tạo những học sinh tiểu học có tiềm năng thành vận động viên bơi cự ly ngắn, cũng xuất phát từ suy nghĩ tương tự. Bơi lội cho phép các ứng viên tham gia vòng loại đội tuyển quốc gia từ khi còn trung học cơ sở. Tuy nhiên, dù có tài năng đến đâu, học sinh trung học cũng khó có thể đánh bại các đàn anh cấp ba và những vận động viên trưởng thành. Đặc biệt là ở các nội dung cự ly dài đòi hỏi sức bền, học sinh trung học cơ sở gần như không có cơ hội chiến thắng. Vì vậy, các huấn luyện viên luôn muốn học trò nhanh chóng đạt được thành tích bằng cách tập trung vào các nội dung bơi cự ly ngắn, chủ yếu là bơi tự do, bất chấp cả việc thể trạng, tố chất của học trò mình liệu có phù hợp hay không.
Huấn luyện viên Lim không phải ngoại lệ. Trái lại, sau khi chứng kiến huấn luyện viên Park đào tạo ra một vận động viên giành huy chương tại Giải vô địch thế giới là Jeong Ji Heon, huấn luyện viên Lim đang nóng lòng muốn thể hiện bản thân hơn bao giờ hết. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết ông ta sẽ dạy cho cậu nhóc này tập trung vào bơi tự do và áp dụng phương pháp cực đoan để giúp cậu nhóc đạt tốc độ nhanh nhất, bất chấp việc phương pháp đó đã bị các nước phương Tây loại bỏ từ lâu vì nguy cơ chấn thương cao, hiệu quả mang lại cũng không đáng kể.
– Cách huấn luyện viên dạy cậu không sai… nhưng nếu cậu có thời gian, anh gợi ý cậu hãy thử tìm kiếm video của các vận động viên nước ngoài trên YouTube. Sẽ rất hữu ích cho cậu đấy.
Ji Heon cố gắng nói chuyện theo cách nhẹ nhàng hết mức có thể, tránh cho cậu nhóc cảm thấy như anh đang muốn dạy đời.
– Ngay cả các vận động viên giành huy chương Olympic cũng có tư thế bơi khác nhau. Xu hướng hiện nay là chỉ cần đảm bảo giữ được nguyên tắc khuỷu tay cao hay còn gọi là EVF, còn lại thì nên điều chỉnh cho phù hợp với đặc điểm cơ thể của từng người. Kết quả là họ vẫn bơi rất nhanh, tốc độ được cải thiện và áp lực đè lên vai cũng được giảm bớt.
*EVF: Early Vertical Forearm, là một kỹ thuật quan trọng trong bơi lội, đặc biệt là trong các kiểu bơi sải và bơi tự do. Nó đề cập đến việc khuỷu tay của bạn gập lại và cẳng tay của bạn ở vị trí thẳng đứng (hoặc gần như thẳng đứng) ngay sau khi tay bạn vào nước. Thay vì đẩy nước thẳng về phía sau, EVF cho phép bạn sử dụng lực cản của nước để tạo lực đẩy hiệu quả hơn.
– Vì vậy, hãy thử xem qua nhé.” Ji Heon nở nụ cười khích lệ.
– Anh nghĩ ý tưởng tìm một phong cách phù hợp với cậu cũng không tệ mà, đúng chứ? Không chỉ bơi tự do, anh thấy mấy kiểu bơi khác cậu cũng rất giỏi, cậu có nghĩ sẽ thử sức ở nội dung bơi hỗn hợp không? Mỗi kiểu bơi sẽ có những yêu cầu khác nhau về tư thế nên cậu sẽ hiểu vì sao anh lại gợi ý cậu xem các video trên Youtube. Anh ví dụ nhé, cậu đã tập qua hết các kiểu bơi nên cậu cũng biết bơi bướm cần dùng rất nhiều sức ở vai, nếu bơi tự do cậu vẫn tiếp tục gây sức ép cho phần vai thì mọi chuyện sau đó sẽ rất tệ, cậu sẽ không còn sức để hoàn thành hết chặng bơi. Tóm lại, nếu cứ tiếp tục đẩy vai gồng người như cách cậu đang làm thì sau này rất dễ gặp chấn thương.
Ji Heon còn định nói thêm câu “Giống như anh đây này” nhưng lại thôi. Đúng lúc này, cậu nhóc lại lẩm bẩm gì đó.
– …… Nhưng nó đẹp…
Giọng cậu nhóc khàn đặc vì mệt, lại còn nói nhỏ đến mức Ji Heon gần như không nghe được gì cả, khiến anh phải hỏi lại:
– Xin lỗi, cậu vừa nói gì ấy? Anh nghe không rõ.
Ji Heon nghiêng tai về phía cậu nhóc. Cậu nhóc do dự một lúc rồi đáp bằng giọng khàn đặc.
– Bơi kiểu đó trông rất ngầu ạ. Xoay vai rộng và giơ khuỷu tay lên cao khi quạt nước ấy, dáng bơi như vậy rất đẹp.
– Giống như anh vậy…
Câu cuối cùng cậu nhóc đột ngột hạ giọng, nghe lí nhí hệt như tiếng muỗi vo ve.
Lúc đó Ji Heon đã trả lời thế nào nhỉ, giờ anh không còn nhớ nữa. Hình như anh đã cười và nói “Này, cậu bơi vì ngầu hả?” hoặc nghiêm mặt nói “Có ngầu mấy thì cậu cũng nên sửa đi”, hoặc cũng có thể anh đã im lặng, không nói gì cả.
Chỉ có một điều Ji Heon nhớ rõ, câu nói cuối cùng của cậu nhóc đã khiến trái tim Ji Heon hẫng một nhịp. Vì vậy, mùa hè năm đó, Ji Heon đã không thể đưa cho huấn luyện viên lá đơn xin nghỉ mà anh đã luôn cất trong túi, lá đơn với nội dung anh muốn từ bỏ bơi lội, mãi cho đến khi….
Cuối cùng, Jae Kyoung vẫn không sửa tư thế bơi của mình. Cậu ấy vẫn xoay vai rộng và vung tay mạnh mẽ như trước.
Nhìn Jae Kyoung sử dụng kỹ thuật bơi giống hệt anh ngày xưa, Ji Heon không khỏi có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Ji Heon cảm thấy xấu hổ vì đã áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, dám đưa ra lời khuyên trong khi bản thân anh còn chưa hoàn thiện. Ji Heon cũng ghen tị với Jae Kyoung, vì tố chất của cậu ấy khác anh, cậu ấy có thể bơi theo cách đó mà không hề bị chấn thương, thậm chí còn vươn lên và giữ vững vị trí hàng đầu thế giới. Ji Heon ghen tị với thể chất mạnh mẽ bẩm sinh của cậu ấy, với sải tay dài, bàn tay và bàn chân to lớn, với sức mạnh phi thường cho phép Jae Kyoung tiến xa cả mét chỉ với một cú rẽ nước.
Nhưng đồng thời, mỗi khi nhớ lại đôi mắt nâu lấp lánh ngưỡng mộ của cậu nhóc năm nào, trái tim Ji Heon lại nhói đau.
“Anh không bơi thật sao?”
Jae Kyoung vừa nói vừa gác tay lên thành bể sau khi đã hoàn thành 400 mét, nâng tổng số mét đã bơi lên 500 mét. Thấy Ji Heon chỉ cười mà không đáp, Jae Kyoung thở dài, tháo kính bơi ra.
“Anh à, anh làm vậy là không được đâu.”
Jae Kyoung có đôi mắt trũng sâu, hàng mi dài và rậm. Lông mi cậu ấy dài đến mức những giọt nước đọng lại trên đó cũng không dễ rơi xuống, mỗi khi ánh nắng chiếu vào, lại trông lấp lánh như những viên ngọc của biển sâu. Người khác nhìn thì đẹp nhưng chính chủ thì chỉ thấy khó chịu, vậy nên mỗi khi bơi xong, Jae Kyoung thường chớp mắt, nếu không được thì sẽ dùng tay dụi mắt. Ji Heon luôn thấy cử chỉ ấy rất đáng yêu, vì chỉ có lúc đó, Jae Kyoung mới lộ ra vẻ ngây thơ đúng với tuổi, khác hẳn bộ dáng hờ hững lạnh tanh thường ngày. Nên, Ji Heon luôn chờ đợi khoảnh khắc Jae Kyoung tháo kính sau khi bơi, để được thấy lại cậu nhóc ngây thơ, đã níu giữ anh ở lại bể bơi năm đó, giống như lúc này vậy.
“Anh.”
Jae Kyoung vừa gọi Ji Heon vừa dùng tay dụi mắt.
Mẹ nó chứ… cậu ấy gọi anh với dáng vẻ y hệt mười năm trước thế này là phạm quy đấy, phạm quy nghiêm trọng luôn, cậu ấy có ý thức được không vậy?
Ji Heon thầm nghĩ rồi đứng dậy.
“Chậc, biết làm sao bây giờ, chết mất thôi.”
Ji Heon cố tình rên rỉ rồi đeo kính bơi, bước về phía bục xuất phát. Nhìn vóc dáng cao dong dỏng của Ji Heon đứng trên bục, Jae Kyoung lộ ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Chính cậu ấy là người một hai đòi anh phải xuống nước, giờ lại trưng ra vẻ mặt đấy là có ý gì chứ? Ji Heon mỉm cười, chỉnh lại dây đeo của kính bơi, cúi người xuống, bày ra tư thế chuẩn bị lao xuống nước.
Đã lâu lắm rồi Ji Heon mới bơi lại, lần nữa bước lên bục xuất phát, anh chỉ mong cho mình không bị trượt chân vồ ếch là may rồi. nhưng ngay khi anh cúi người xuống, như bản năng trong cơ thể được đánh thức, hai tay Ji Heon đã tự động nắm lấy mép trước của bục, chân trái đưa ra sau. Trọng lượng cơ thể dồn lên, khi cảm nhận được thời điểm thích hợp, Ji Heon rất tự nhiên lao mình xuống bể bơi.
[Chương này có nhắc đến nguyên nhân chính Ji Heon bỏ bơi, khi bạn ấy nói bạn ấy chấn thương thì bạn ấy chấn thương thật chứ không phải nói đùa, và khi xác nhận minh là Omega thì nó như cú thúc, push JH quyết định dứt khoát luôn, trước đó JH vẫn đi vật lý trị liệu, vẫn rất kiên trì chứ không hề chán nản từ bỏ ngay, nhưng bạn ấy vẫn cảm thấy mình không nỗ lực, JH cũng tự trách mình nhiều, quá trình bạn ấy bỏ bơi có nhiều thứ tác động lắm, nhìn bề ngoài JH hơi kiểu thờ ơ với bản thân nhưng thực ra JH rất chân thành, sau này quá khứ của cả JH và JK sẽ được làm rõ hơn. Lần gặp lại này, hai bạn như hai củ hành tây vậy, cả JK và JH đều thận trọng bóc từng lớp vỏ của đối phương ra để có thể chạm đến nội tâm sâu nhất, dù mỗi lần bóc là mỗi lần cay mắt, tổn thương có ít có nhiều, nhưng JH cũng như em người yêu của bạn ấy vẫn dành hết sự nhẫn nại của mình cho người kia. Năm đó, JH ở lại thêm một thời gian với JK, đến tận giờ JH vẫn rất dịu dàng, dễ mềm lòng với dáng vẻ của JK của mười năm trước, còn với JK bây giờ thì đang nhịn vì tiền lương =))))))))]