DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 17
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 17 - Em chưa diễn xuất bao giờ nên đừng có kỳ vọng gì ở em
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 17: Em chưa diễn xuất bao giờ nên đừng có kỳ vọng gì ở em
Là thành viên team quản lý độc quyền của Kwon Jae Kyoung, một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất được giao cho Ji Heon là hỗ trợ huấn luyện. Hỗ trợ huấn luyện có nghĩa là chịu trách nhiệm và lo hết tất cả các việc lặt vặt khác để vận động viên có thể tập trung huấn luyện, nói theo cách dễ hiểu hơn thì chính là phục vụ riêng 24/7…. Công việc quan trọng này được gọi là “lính quèn” trong ngành, thường do các thành viên cấp thấp nhất trong team hoặc do người mới đảm nhận.
Spoins cũng không có ý định vắt kiệt Ji Heon nhưng vì team quản lý cho Kwon Jae Kyoung được thành lập quá vội vàng, hiện tại cả team chỉ có đúng một mình trợ lý kiêm quản lý chính Jeong Ji Heon. Vì vậy, dù muốn dù không, trợ lý Jeong Ji Heon cũng phải đảm nhận việc hỗ trợ huấn luyện cho Kwon Jae Kyoung. May phước cho anh, dù gọi là hỗ trợ huấn luyện nhưng Jae Kyoung không phải loại sẽ hay sai vặt người khác ở bể bơi, nên thực tế, việc duy nhất cần nhờ đến Ji Heon chính là lái xe.
Mỗi sáng, huấn luyện viên chuyên nghiệp được Jae Kyoung thuê riêng sẽ theo sát và hướng dẫn cậu ấy tập luyện một kèm một. Ngày đầu tiên, Ji Heon đã đứng cạnh, quan sát buổi tập luyện trong khoảng mười lăm phút, và may sao, huấn luyện viên cảm thấy rất không thoải mái.
“À, cậu quản lý này. Nếu cậu cứ đứng nhìn như vậy, tôi sẽ cảm thấy như bị giám sát ấy, áp lực lắm. Thay vì cứ đứng đây, hay cậu tập cùng với Jae Kyoung đi. Tôi thấy cậu cần phải tăng cường cơ bắp đấy.”
Huấn luyện viên thậm chí còn vừa xắn tay áo vừa nói, thể hiện cho Ji Heon thấy rõ anh cần tập luyện như thế nào, nhờ ơn huấn luyện viên, Ji Heon đã rời khỏi đó và không bao giờ quay lại tầng ba nữa. Nhờ vậy, Ji Heon có thể ngồi ở sảnh đợi, thoải mái lôi laptop ra làm việc cả buổi sáng.
Khi Jae Kyoung kết thúc buổi tập tạ, cả ba đã cùng nhau ăn trưa. Vì không có nhiều nhà hàng xung quanh trung tâm thể thao nên hầu hết các bữa trưa đều được giải quyết nhanh gọn tại mấy cửa hàng Fastfood gần đó. Và, Ji Heon đã được dịp chứng kiến trận đối đầu không tiếng động của hai người còn lại, khi huấn luyện viên trợn mắt nhìn chằm chằm, Jae Kyoung vẫn không do dự gọi các món kết hợp giữa đường sữa và chất béo như sữa lắc Oreo hoặc kem. Nhìn thấy vậy mà huấn luyện viên vẫn không hề lên tiếng cằn nhằn, có lẽ cả hai đã thống nhất trước sẽ không can thiệp vào chế độ ăn uống của cậu ấy.
Thực ra, chế độ ăn uống cũng không ảnh hưởng gì mấy đến Jae Kyoung. Không chỉ Jae Kyoung mà hầu hết các vận động viên bơi lội khác đều như vậy. Bơi lội là môn thể thao tiêu hao rất nhiều calo, bọn họ có thể thoải mái ăn mà không cần tính toán tỷ lệ carbohydrate, protein và chất béo. Ngay cả khi ăn bảy đến tám nghìn calo mỗi ngày, cân nặng của các vận động viên bơi lội cũng sẽ giảm chứ không tăng, Jae Kyoung còn có xu hướng ăn nhẹ vào bữa trưa, ăn bù vào bữa tối vì cậu ấy có thói quen xuống nước tập luyện sau bữa ăn hai tiếng.
“Ăn nhẹ” ở đây, theo tiêu chuẩn của Kwon Jae Kyoung, sẽ bao gồm ba phần Big Mac, một chiếc burger gà cay, mười miếng gà McNuggets và một ly sữa lắc hoặc kem tươi. Ít ra thì cậu ấy cũng bỏ một cốc Cola trong phần ăn và để lại hơn nửa số khoai tây chiên, điều này cho thấy Jae Kyoung cũng có quan tâm đến việc kiểm soát lượng đường và carbohydrate nạp vào người, nhưng khi Jae Kyoung gọi thêm kem tươi hoặc sữa lắc thì mọi cố gắng kiểm soát gì đó đều thành công cốc hết…
[Cho những ai thắc mắc, đây là phân tích sau khi tham khảo thông tin dinh dưỡng trung bình của McDonald’s cho bữa ăn nhẹ của vận động viên Kwon Jae Kyoung.
*3 phần Big Mac: Mỗi phần chứa hai miếng thịt bò, phô mai Cheddar, sốt Big Mac, dưa chua, hành tây và xà lách, kẹp trong bánh mì mè ba lớp.
*1 chiếc burger gà cay: Gồm thịt gà chiên giòn tẩm gia vị cay, rau xà lách và sốt mayonnaise cay, kẹp trong bánh mì mè.
*10 miếng gà McNuggets: Thịt gà xay nhuyễn, tẩm bột chiên giòn.
*1 ly sữa lắc hoặc kem tươi: Sữa tươi đánh đều với kem và hương liệu (vani, sô cô la, dâu…)
=> Lượng chất béo: 100g – 150g, đường: 80-110g, carbohydrate: 150-180g, Kcal: 2000-2500 Kcal (đây là số Kcal cần cho cả ngày và với em nó thì chỉ là ăn nhẹ thôi đấy…)
Kết luận, đừng ăn theo nếu như bạn không muốn mình lăn thay vì đi chỉ sau 5 ngày.]
Sau bữa ăn, cả ba nghỉ ngơi một chút, đến ba giờ sẽ bắt đầu buổi tập luyện chiều.
Vai trò của Ji Heon trong buổi tập chiều cũng không khác mấy so với buổi tập sáng. Ngoại trừ việc ghi lại thời gian bơi theo yêu cầu của Jae Kyoung, anh chỉ cần đợi trong phòng chờ của bể bơi và tranh thủ làm nốt việc của mình.
Phòng chờ có một mặt kính để phụ huynh có thể quan sát cả bể bơi trong giờ học của con em nhà mình. Vì vậy, ngay cả khi không muốn, ánh mắt Ji Heon vẫn khó mà rời khỏi bóng người đang ẩn hiện giữa làn nước kia được.
Chỉ còn khoảng một tháng rưỡi nữa là đến cuộc thi, nên Jae Kyoung không ở trong nước quá lâu. Thông thường, các vận động viên sẽ giảm đáng kể khối lượng luyện tập để bảo vệ thể lực khi cuộc thi đến gần, đây được gọi là giai đoạn giảm tải. Đặc biệt là một tuần trước cuộc thi, các vận động viên hầu như chỉ tập trung vào các động tác xuất phát nhanh và xoay người để giữ sức.
Vì vậy, Jae Kyoung không ở trong nước quá hai tiếng mỗi ngày. Nhưng vẫn còn đến một tháng rưỡi nữa mới đến giải đấu, nên Jae Kyoung đã nói với Ji Heon, cậu ấy sẽ vận động “vừa phải đủ để thở gấp” một hoặc hai lần mỗi tuần để giữ được cảm giác căng thẳng.
Tất nhiên, “vừa phải đủ để thở gấp” như nào thì nó sẽ theo tiêu chuẩn của Jae Kyoung, những người khác sẽ không đồng ý, Ji Heon cũng vậy. Theo Ji Heon, cường độ luyện tập đó không nên gọi là “vừa phải đủ để thở gấp” mà nên đổi tên thành “vận động mạnh đến mức tim muốn nổ tung” thì hợp hơn…
Ví dụ, Jae Kyoung thường xuyên bơi tự do 3000m, và đương nhiên, mỗi lần bơi không phải chỉ việc xuống nước, sải tay sải chân là xong. Cứ sau mỗi 100m, cậu ấy lại ra khỏi nước, leo lên bục xuất phát và lao xuống một lần nữa.
Trên thực tế, đó là phương pháp huấn luyện rất cổ điển. Ji Heon cũng đã từng thử khi còn tham gia thi đấu thể thao. Có lẽ hầu hết các vận động viên bơi lội đều đã trải qua kiểu huấn luyện này. Hơn nữa, bọn họ còn rất sáng tạo khi biến nó thành một hình phạt để đời mỗi khi bị huấn luyện viên la mắng. Tập luyện theo hình thức cổ lỗ sĩ này sẽ mang đến cho các vận động viên một ngày đau đớn đến mức giàn giụa nước mắt, cái này giống tra tấn hơn là luyện tập.
Lần đầu tiên Ji Heon thực hiện hình phạt khủng khiếp này là khi anh học trung học. Tất nhiên, lúc đó mục tiêu không phải 3000m mà là 1000m. Nhưng anh phải ra khỏi nước và lao xuống nước sau mỗi 50m chứ không phải 100m.
500m đầu tiên khá dễ dàng. Nhưng từ mốc 600m, Ji Heon bắt đầu thở gấp, đến 800m thì chân anh run đến mức khó mà bò ra khỏi nước được. Vừa hoàn thành 1000m, Ji Heon cố lắm mới lết được ra khỏi bể bơi, ngã quỵ ngay xuống sàn gạch. Tim Ji Heon như muốn nổ tung, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, nằm thở hổn hển trên sàn, nước mắt sinh lý tuôn rơi vì cơn đau như xé toạc phổi.
Nhưng nhìn Jae Kyoung mà xem…3000m đấy. Không phải 1000m, cũng không phải 2000m, mà là 3000m. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến Ji Heon cau mày, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Thực tế, sau khi Jae Kyoung đạt được mốc 2000m, Ji Heon đã không thể xem tiếp nữa, nỗi đau khi đó vẫn còn in sâu trong tâm trí anh, khiến anh sợ hãi.
Ngặt nỗi, người duy nhất phải chịu đựng là Ji Heon. Nhân vật chính Jae Kyoung thì ngược lại, trông vẫn rất bình thản. Ngoại trừ việc hơi thở bắt đầu dồn dập, cậu ấy vẫn rất sung sức hoàn thành hết cả chặng bơi của mình. Đúng là đối với Kwon Jae Kyoung, cái này chỉ là “vận động đủ để thở gấp”…
Có lần, trong một cuộc phỏng vấn, Noah, bạn thân kiêm đối thủ của Jae Kyoung, đã từng gọi Jae Kyoung là người cá, và giờ Ji Heon đã hiểu tại sao. Sức bền của Jae Kyoung vô cùng phi thường, đến mức ngay cả một vận động viên bơi lội khác cũng phải ví cậu ấy như loài sinh vật thần thoại kia. Nói một cách đơn giản, thể lực và sức bền của Jae Kyoung đã vượt quá giới hạn của con người.
Tuy nhiên, theo Ji Heon, điều thực sự tuyệt vời ở Jae Kyoung không phải sức bền. Sức bền của của cậu ấy không phải tự nhiên mà có, nó là thành quả mà Jae Kyoung xứng đáng nhận được.
Có một phương pháp huấn luyện được gọi là lặp lại khoảng cách giảm dần (Decreasing distance repeat). Nói một cách dễ hiểu, đó là kiểu luyện tập rút ngắn khoảng cách sau mỗi lần lặp lại. Ví dụ, sau khi bơi 1200m đầu tiên, vận động viên sẽ nghỉ ngơi một chút rồi lại thực hiện chặng bơi 1000m, sau đó nghỉ ngơi một chút rồi lại bơi 800m. Khoảng cách cứ thế giảm dần và kết thúc bằng cú bứt tốc (hay còn gọi là cú Dash) 100m, 100m cuối cùng này chính là điểm nhấn của cả bài tập.
Thông thường, mọi người hay bắt đầu từ 1200m nên khi đến 100m cuối cùng, ai cũng sẽ có cảm giác rất ngắn, như thể chỉ cần cúi người là chạm tới. Tuy nhiên, vì đã bơi 4000m trước đó, nên dù đã nghỉ ngơi ngắn giữa mỗi lần bơi thì cánh tay và đùi của các vận động viên cũng sẽ ở tình trạng mỏi nhừ, căng cứng, gần như muốn nổ tung.
Vì vậy, cho dù có bứt tốc trong tình trạng cơ thể như thế, tốc độ cũng không thể tăng lên được bao nhiêu hết. Mọi người đều cố gắng vung tay và chân với suy nghĩ dù sao cũng là lần cuối cùng, cố hết sức là được nghỉ, nhưng cơ thể không còn nghe lời nữa. 100m tưởng chừng như ngay trước mắt lại trở nên xa vời vợi, và họ không thể phân biệt được thứ chảy trên má mình là nước hồ bơi hay nước mắt.
Nhưng Jae Kyoung thì khác, ngay cả trong 100m cuối cùng, tốc độ của cậu ấy vẫn rất khủng khiếp. Mặc dù Ji Heon chưa bao giờ đo chính xác thời gian cho mỗi vòng bơi, nhưng Ji Heon ước chừng nó cũng tương đương với kỷ lục bơi tự do 100m trước đó của Jae Kyoung.
“Cậu không thấy mệt sao? Không thấy khó thở à?”
Quá ngạc nhiên, Ji Heon đã tò mò hỏi, Jae Kyoung nhìn anh với vẻ mặt như thể anh vừa hỏi điều gì đó rất thừa thãi.
“Tất nhiên em mệt, sao lại không mệt được.”
“Thật hả? Mệt thật sao?”
“Nhưng trông cậu có thấy mệt chút nào đâu…”
Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung thản nhiên đáp: “Mệt thật.”
Rồi cậu ấy nói thêm: “Nhưng em thích cảm giác mệt mỏi đó.”
“Dù sao cũng chỉ 100m thôi. Em thích cảm giác dồn hết sức lực trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy. Nói đúng hơn, em thích cảm giác dốc hết sức mình.”
[Mindset của bạn nhỏ JK về bơi lội là điểm mình khá thích, nói chung JK kiểu đa phần cái mỏ hại cái thân chứ mindset của ẻm thì rất oke chứ ẻm không có tệ đâu nhé, may là hai bạn cách biệt tuổi khá nhiều nên JH cũng nhẫn nại, thực ra với tính của JK thì chắc cũng chỉ có mấy người lớn tuổi hơn mới có đủ kiên nhẫn để bóc tách vỏ ngoài cứng rắn của ẻm chứ tầm bằng tuổi chắc lên máu với thằng này hồi nào không hay =))))))]
Nói rồi, Jae Kyoung nở một nụ cười hiếm hoi.
“Thật ra, 4000m trước đó chỉ để chuẩn bị cho 100m cuối cùng kia. Đã vậy thì phải mệt mỏi hết mình, lúc đó,100m kia mới có ý nghĩa.”
Nhìn Jae Kyoung bơi, ai cũng dễ dàng hiểu vì sao cậu ấy lại trở thành vận động viên thiên tài hàng đầu thế giới, nhưng trong mắt Ji Heon, thứ mà Jae Kyoung sở hữu không phải cũng có thể thấu hiểu được. Không chỉ vì cường độ luyện tập địa ngục. Cũng không phải vì thể chất trời phú. Tất nhiên, cả hai yếu tố đó đều không thể thiếu, nhưng Jae Kyoung còn có một tài năng khác vượt trội hơn, đó là niềm yêu thích và sự tận hưởng khi bơi lội, cậu ấy đã giữ được sự nhiệt huyết đó hơn mười năm và có lẽ nó sẽ không bao giờ vụt tắt, cho đến hết quãng đời còn lại của Kwon Jae Kyoung.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Ji Heon lại không khỏi tò mò. Rõ ràng Jae Kyoung yêu thích bơi lội như vậy, tại sao cậu ấy lại muốn giải nghệ sau khi giành Grand Slam? Hơn nữa, phong độ của cậu ấy vẫn chưa hề giảm sút. Thậm chí, Ji Heon có cảm giác, thời kỳ đỉnh cao của Jae Kyoung vẫn chưa đến.
Tất nhiên, Ji Heon chỉ tò mò chứ không có ý định hỏi thẳng. Anh hiểu Jae Kyoung đủ nhiều để biết, nếu anh hỏi, cậu ấy sẽ không trả lời, mà chỉ cau mày khó chịu vì người khác cứ mãi xoáy sâu vào chuyện mà cậu ấy đã sớm quyết định.
Ji Heon cũng không muốn bị Jae Kyoung hiểu lầm, cho rằng anh vì lợi ích của công ty, muốn thuyết phục cậu ấy tham gia kỳ Thế vận hội Olympic năm sau. Quan trọng nhất, Ji Heon không muốn đẩy mối quan hệ của cả hai về lại bờ vực căng thẳng. Sau nhiều ngày tiếp xúc, cuối cùng cả hai cũng có thể nói chuyện thoải mái hơn một chút, Ji Heon không muốn mọi thứ lại trở nên gượng gạo như trước đây.
‘Mà ngại gì nữa, nếu đưa cái này cho cậu ấy xem thì chắc bầu không khí lại tệ ngay ấy mà.’
Ji Heon khoanh tay, nhìn xuống mấy tập tài liệu nằm ngổn ngang trên bàn, tất cả đều là bản đề xuất quảng cáo dành cho Jae Kyoung. Bất kể hình thức hay thương hiệu quảng cáo là gì, chỉ tính riêng số lượng bản đề xuất đã hơn mười cái, đây còn là kết quả sau khi đã được trưởng nhóm quản lý Lee Yoo Jung sàng lọc qua, đều là những bản đề xuất từ các nhãn hàng đang nài nỉ được ký hợp đồng ngay lập tức, bọn họ không thể đợi đến khi giải vô địch bơi lội Thái Bình Dương kết thúc được.
Lý do rất đơn giản, nếu Jae Kyoung giành được huy chương vàng tại giải đấu lần này, cậu ấy sẽ trở thành vận động viên bơi lội châu Á đầu tiên đạt Grand Slam, và điều đó đồng nghĩa với việc chi phí quảng cáo vốn đã đắt đỏ của Jae Kyoung sẽ lại tăng vọt.
Chỉ trong vài ngày vừa rồi, giá trị của Jae Kyoung trên thị trường quảng cáo đã tăng lên chóng mặt. Việc Kwon Jae Kyoung, người chưa từng có bất kỳ mối liên hệ nào với quảng cáo, lại ký hợp đồng với một công ty quản lý thể thao đã khiến kỳ vọng của các nhãn hàng tăng cao, dẫn đến sự cạnh tranh gay gắt để có được Jae Kyoung làm gương mặt đại diện, bất chấp việc hiệu quả quảng cáo vẫn chưa được kiểm chứng. Trong tình hình này, nếu Jae Kyoung trở thành nhà vô địch Grand Slam, mấy pha tranh giành sẽ còn gay cấn đến cỡ nào nữa? Không cần nói cũng biết.
‘Nói gì thì nói, mấy nhãn hàng này chắc phát điên cả rồi. Sao họ lại hăng hái đến mức này chứ?’
Vừa gom các bản đề xuất nằm rải rác lại với nhau, Ji Heon vừa cười khổ. Nếu lúc đó, Jae Kyoung thực sự yêu cầu Ji Heon phải nhổ một cái răng cho mỗi lần quay quảng cáo, thì chắc chưa đầy một tháng, anh đã phải đeo răng giả mất.
May mà cậu ấy không có ý định tra tấn anh, Ji Heon cũng tự thấy may mắn.
Ji Heon thầm cảm ơn, đưa đầu lưỡi khẽ chạm vào hàm răng thì một giọng nói đột ngột vang lên.
“Sao anh còn chưa ra vậy?”
Giật mình, Ji Heon ngẩng đầu và thốt lên: “Hả?”
Jae Kyoung trong bộ quần áo thể thao chỉnh tề, đang đứng tựa người vào khung cửa phòng chờ, nhìn về phía anh.
“Ơ? Cậu thay đồ lúc nào đấy?”
“Em vừa thay xong.”
Jae Kyoung đáp ngắn gọn rồi hất hàm về phía bàn, hỏi:
“Cái gì thế?”
“À, đây là một số bản đề xuất quảng cáo mà công ty đã chọn lọc.”
Ji Heon vừa dứt lời thì Jae Kyoung đã bước vào phòng chờ, cầm lấy một bản đề xuất trên bàn, hỏi:
“Ký tên ở đâu?”
“Từ từ, đây là bản đề xuất chứ không phải hợp đồng đâu.”
Ji Heon bối rối nói.
“Mà cậu đừng có bạ đâu ký đấy như vậy. Ít nhất cũng phải đọc kỹ hai ba lần trước khi ký chứ.”
“Đọc cũng có hiểu đâu, bên anh cũng đã chọn lọc rồi còn gì.”
Jae Kyoung nói với vẻ chán nản rồi đặt bản đề xuất lên bàn, thả người ngồi xuống ghế đối diện Ji Heon. Ji Heon nhìn Jae Kyoung một lúc rồi giả vờ bông đùa:
“Nếu tôi cố tình chọn những quảng cáo làm xấu hình ảnh của cậu thì sao?”
“Anh sẽ không làm điều gì gây hại cho công ty đâu.”
Jae Kyoung không chút do dự đáp lại. Nghe câu trả lời quá đỗi thực tế đó, Ji Heon bật cười.
“Này, trả lời như vậy là gian lận đấy.”
Rồi, Ji Heon đột nhiên khoanh tay, thở dài, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm thấy tủi thân khi bị ai đó coi như nô lệ lao động của công ty thế này. Jae Kyoung kéo chiếc khăn đang vắt trên cổ xuống, lau mái tóc ướt sũng của mình, khẽ cười.
“Ừ nhỉ. Em cũng thật là, em là ai mà dám nói như thể em biết rõ anh chứ, đến việc anh là Omega, mãi đến giờ em mới biết cơ mà.”
“….”
“V… vậy sao?”
Ji Heon cứng họng, dù biết Jae Kyoung độc mồm độc miệng nhưng đây là do Ji Heon tự đào hố chôn mình trước, anh cũng không thể trách ai.
Ji Heon đang lo lắng câu chuyện sẽ đi quá xa thì may mắn thay, Jae Kyoung lại cầm một tập tài liệu khác trên bàn lên, nói:
“Mấy cái này đều do anh chọn sao?”
“Không phải tôi, là do trưởng nhóm chọn lọc sơ bộ.”
Thoát nạn rồi. Ji Heon thầm reo lên, nhanh chóng nói tiếp.
“Có rất nhiều nơi muốn ký hợp đồng với cậu trước giải đấu. Trưởng nhóm Lee đã chọn ra những đề xuất ổn nhất trong số đó.”
“Theo anh thì trong số này có cái nào nhất định phải nhận không?”
“Theo tôi nghĩ thì… trước tiên là hai cái này.”
Ji Heon tìm hai bản đề xuất quảng cáo mà anh đã nhắm trước đó đưa cho Jae Kyoung.
“Cái này là của ngân hàng sao?”
“Ừm, cái này nhất định phải nhận. Quảng cáo ngành tài chính thường chỉ chọn những người nổi tiếng có hình ảnh tốt, một khi đã quay thì độ thiện cảm và độ tin cậy sẽ tăng lên đáng kể. Đặc biệt là những ngân hàng lớn như thế này, nếu đã chọn người mẫu quảng cáo thì hiếm khi bọn họ thay đổi, bọn họ cũng thường ký hợp đồng dài hạn ngay từ đầu.”
“Em biết rồi. Còn bên này là đồ thể thao?”
“Ừm, nếu nhận thì bên này sẽ được phát sóng trước. Luật bất thành văn của giới này là quảng cáo đầu tiên của vận động viên nhất định phải liên quan đến thể thao. Vì có thể cho thấy hình ảnh tự nhiên nhất nên người tiêu dùng cũng không thấy gượng gạo, sẽ dễ tiếp nhận hơn. Đặc biệt là thương hiệu nổi tiếng thì chúng ta phải cảm ơn khi bọn họ đề nghị hợp tác, còn phải tính đến vấn đề tài trợ nữa.”
“Cậu không thích thương hiệu này sao?” Ji Heon hỏi Jae Kyoung.
“Đồ tập của cậu hầu như toàn là của hãng này. Cả bộ cậu đang mặc cũng vậy.”
“Nó vừa size nên em mua thôi.”
Jae Kyoung liếc nhìn bản đề xuất, hờ hững đáp lời.
“Em đã đi hết các cửa hàng quần áo rồi, chỉ có hãng này là còn size em mặc vừa.”
Ji Heon lúc này mới chợt hiểu ra, size quần áo của các thương hiệu nước ngoài khi nhập vào Hàn Quốc thường bị giới hạn. Với chiều cao và vóc dáng vượt trội của Jae Kyoung, đúng là khó mà mua được quần áo ưng ý.
“Dù không có sẵn ở cửa hàng thì cũng có thể nhận đặt hàng theo số đo yêu cầu mà.”
“Phiền phức lắm.”
Cũng đúng, ai bảo cậu ấy là vận động viên hàng đầu được người người nhà nhà nhớ mặt chứ. Ji Heon quyết định không can thiệp thêm về vấn đề ăn mặc của Jae Kyoung nữa.
“Dù sao thì em cũng hiểu rồi. Vậy cứ coi như em nhận hai cái này đi.”
Jae Kyoung nói với vẻ mặt không mấy quan tâm.
“Được, nhưng bên đồ thể thao muốn quay sớm một chút, cậu thấy ổn không? Họ cũng là một trong những nhà tài trợ cho giải đấu lần này. Họ muốn phát sóng quảng cáo ngay sau khi trận đấu của cậu kết thúc, mà muốn vậy thì nhất định phải quay xong trước khi giải đấu bắt đầu.”
“Chỉ cần lịch quay không trúng vào một tuần trước khi giải đấu bắt đầu là được.”
“Được rồi, tôi sẽ bảo họ sắp xếp lịch quay sớm nhất có thể.”
Ji Heon vừa nói vừa thu dọn những bản đề xuất trên bàn.
“Mà này, cậu sẽ không cố tình diễn dở để khỏi phải quay quảng cáo chứ…?”
“Em sẽ không cố tình làm vậy, nhưng em nói trước, em chưa diễn xuất bao giờ. Ngay cả bản thân em cũng không biết khả năng diễn xuất của mình như thế nào, tốt nhất anh đừng kỳ vọng gì ở em.”
Lời tuyên bố đó còn đáng sợ hơn cả việc cậu ấy nói sẽ cố tình diễn dở. Để lấp liếm đi sự gượng gạo của diễn viên, bên ekip sẽ phải lên concept thật xuất sắc, nâng cao được thế mạnh của người diễn và dìm hết mấy cái chưa tốt đi. Ji Heon cẩn thận nhét bản đề xuất vào túi xách với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Cái này lát xuống xe tôi đưa cho cậu, cầm về đọc thử đi, biết đâu lại tìm được cái nào hợp ý cậu thì sao. Không thì cứ đưa cho bác gái xem thử.”
“Hỏi làm gì, mẹ em chắc chắn sẽ bảo nhận hết.”
“À, đúng là có khả năng đó thật.”
Ji Heon cười gật đầu.
“Hợp đồng có thể sẽ được gửi đến sớm nhất là vào giữa tuần. Bây giờ bên nào cũng đang muốn ký hợp đồng với cậu càng sớm càng tốt.”