DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 16
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 16 - Ji Heon này, anh là Omega à?
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 16: Ji Heon này, anh là Omega à?
“Chụp ở góc độ này nên anh thấy giống thôi. Cái này là góc chụp nghiêng với mặt cũng bị che một nửa rồi mà.”
“Không phải đâu. Bức ảnh này giống thật đấy, nhưng nhìn ảnh khác cũng thấy có nét tương đồng mà.”
“Hay do tôi và cậu ta đều có mí lót nên anh mới thấy thế?”
“Anh nói gì vậy chứ? Nếu thế thì chẳng phải những người mắt mí lót ở Hàn Quốc đều giống nhau hết à?”
Bị Ji Heon phủ nhận ánh mắt sắc bén nhìn thấu hồng trần của mình, trợ lý Nam bắt đầu kích động, lên giọng bảo vệ quan điểm.
“Không chỉ mặt giống đâu, thần thái cũng na ná nhau nữa. Cả hai đều là kiểu đàn ông lạnh lùng, thanh tao, điển trai, có điều trợ lý Jeong hay cười nên trông hiền hơn cậu ta thôi.”
“Lạnh lùng, thanh tao, điển trai cơ đấy..” Ji Heon bật cười khi lặp lại câu nói của trợ lý Nam.
“Thật mà. Trợ lý Jeong cũng biết là anh đẹp trai mà, đừng có giả vờ nữa. Anh cứ giả vờ giả vịt là muốn chọc tôi tức chết chứ gì!” Trợ lý Nam lên giọng cao hơn hẳn vài tone.
“Chuyện này cũng tốt chứ có gì đâu. Giống ai không giống, lại giống một diễn viên đẹp trai như thế.”
“Tôi sợ người ta nghe được rồi cười cho ấy chứ.”
“Làm gì có chuyện đó. Đúng là Cha Seong Hyun có vẻ ngoài nổi bật hơn thật, nhưng cậu ta là diễn viên nên đó là đương nhiên. Nếu chỉ xét riêng khuôn mặt thì tôi thấy trợ lý Jeong ăn đứt cậu ta đấy.”
“Chắc chỉ có mình trợ lý Nam nghĩ vậy.”
Nghe Ji Heon nói vậy, trợ lý Nam đảo mắt, lẩm bẩm: “Vậy à?”
Rồi anh ấy cất điện thoại đi, nói tiếp:
“Cũng có thể, dù sao cũng là gu của cá nhân tôi. Tôi thích đẹp trai góc cạnh hơn là kiểu xinh đẹp sắc sảo. Cha Seong Hyun tuy đẹp thật đấy, nhưng mà đôi lúc trông có hơi sắc sảo quá, khiến tôi hơi áp lực. Dù biết là không nên dùng từ này, nhưng cậu ta mang đến cảm giác xinh đẹp rất là Omega ấy…”
Nghe trợ lý Nam nói, Ji Heon đang định cho điếu thuốc vào miệng thì khựng lại, hỏi:
“Cha Seong Hyun là Omega à?”
“Có tin đồn đầy trên mạng mà?”
“Tôi chỉ nghe nói cậu ta là Beta thôi.”
“Thế hử? Tôi thấy mấy tin đồn về cậu ta lâu rồi, trên đó nói cậu ta tự nhận là Beta nhưng thực chất là Omega.”
“Mà cũng không có gì chắc chắn.” Trợ lý Nam nói tiếp.
“Dù sao cũng chỉ là tin đồn trên mạng. Biết đâu người ta là Alpha cũng nên.”
“Ừm, cũng có thể.”
Ji Heon gật đầu.
“Dựa vào cảm giác của anh khi nói chuyện với cậu ta thì anh thấy thế nào?”
“Hả? Tôi á? Mấy cái trò đoán đặc tính này tôi không rành lắm đâu.”
Khi Ji Heon nói chỉ nhìn bề ngoài cũng khó mà đoán được, trợ lý Nam đã cười lớn: “Tôi cũng vậy mà.”
“Dù là Alpha hay Omega thì tôi cũng không phân biệt được. Nhìn tận mặt cũng không biết, thậm chí có nói chuyện cười đùa cả buổi, tôi cũng không nhận ra luôn.”
… Đúng là như vậy thật…
Ji Heon thầm đồng tình.
“Người ta bảo giữa Alpha và Omega sẽ có cảm ứng, tự nhận ra nhau được, mà sao tôi chẳng thấy ai như thế cả. Hay Alpha ở Hàn Quốc tuyệt chủng hết rồi?”
Trợ lý Nam tặc lưỡi.
“Bây giờ sao giống ngày xưa được, thuốc ức chế pheromone ngày xưa kém hơn bây giờ nhiều, nên mới có vụ hai bên cảm ứng được nhau.”
Ji Heon vừa nhả khói thuốc vừa nói.
“Alpha nhận ra Omega nhờ pheromone, còn Omega thì nhìn phản ứng của đối phương mà đoán được đấy.”
“Ngày xưa thì có nhiều, nhưng bây giờ người ta đều cấy chip cả rồi. Vậy mà vẫn có trường hợp nhận ra nhau được mới thần kỳ chứ. Nghe nói là nếu hai người hợp nhau, hay là tần số gì đó trùng khớp thì sẽ như vậy, tôi còn nghe nói những người như thế mà kết hôn với nhau thì sẽ sống rất hạnh phúc.”
Vốn là người thực tế đến mức lạnh lùng, thậm chí đôi lúc còn hơi bi quan, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà trợ lý Nam lại chọn đề tài lãng mạn như thế để nói. Ji Heon muốn đồng tình với đồng nghiệp lắm, nhưng riêng chủ đề này thì cũng khó cho anh quá rồi…
“Bởi vì trong số các Alpha cũng có vài cá thể sở hữu độ nhạy cảm với pheromone rất cao. Omega dù đã cấy chip nhưng vẫn sẽ tiết ra một lượng pheromone rất nhỏ, người bình thường không cảm nhận được nhưng những Alpha có độ nhạy cao đó vẫn có thể nhận ra.”
“Tôi biết, nếu giải thích theo khoa học thì là thế.”
Trợ lý Nam vừa lẩm bẩm vừa nhả khói thuốc.
“Nhưng đã có độ nhạy cao với pheromone thì đáng lẽ phải ngửi thấy mùi của tất cả các Omega luôn chứ. Nếu chỉ phản ứng với một người cụ thể nào đó thì người ta phải gọi là định mệnh hay tri kỷ mới đúng.”
“Anh cứ coi nó như dị ứng là được.”
Ji Heon vừa gạt tàn thuốc vừa cười nói.
“Người bị dị ứng lông đào thì chỉ cần đi ngang qua cửa hàng trái cây vào mùa hè cũng thấy ngứa ngáy. Pheromone của mỗi người đều khác nhau, nên nếu Alpha đó chỉ phản ứng với một thành phần pheromone cụ thể nào đó thì việc chỉ ngửi thấy mùi của người có thành phần pheromone đó là điều hiển nhiên.”
“Trợ lý Jeong, anh nói thật đi, anh học khoa học tự nhiên đúng không?”
Trợ lý Nam hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh thừa biết là không phải mà.”
“Tôi biết, chỉ hỏi vậy thôi. Quan điểm của anh về chuyện này khô khan quá đấy. Cái này người ta hay gọi là gì nhỉ? Suy nghĩ thực tế đặc trưng của Beta?”
Ji Heon bật cười trước lời nói đùa của trợ lý Nam rồi hút nốt hơi thuốc cuối cùng. Sau đó, anh vừa dí đầu lọc thuốc vào gạt tàn vừa nói:
“Trong thời đại này thì thực tế còn hơn là lãng mạn.”
◆◇◆
Khi Ji Heon kết thúc công việc và rời khỏi công ty, đồng hồ đã điểm hơn tám giờ tối.
Có lẽ vì lâu rồi mới tự lái xe nên hôm nay anh cảm thấy mệt mỏi hơn mọi khi. Dù muốn bắt taxi nhưng nhà anh chỉ cách công ty hai mươi phút đi bộ nên anh quyết định quẹt thẻ, bắt xe bus. Tầm này thì Ji Heon thà đi bộ một đoạn, còn hơn phải nghe những lời tán gẫu vô thưởng vô phạt của tài xế taxi.
May mắn là từ trạm dừng xe bus về đến nhà anh chỉ cách một quãng ngắn. Trên đoạn đường ngắn ngủi đó cũng có cửa hàng tiện lợi, tiệm cơm hộp, đủ để mua những thứ cần thiết. Thậm chí còn có cả cửa hàng trái cây. Nhìn những quả đào được bày bán trên quầy, Ji Heon chợt nhớ đến lúc trợ lý Nam hỏi anh có phải dân khoa học tự nhiên không, khiến anh không khỏi bật cười.
Thực ra, trợ lý Nam không phải người đầu tiên hỏi Ji Heon câu đó. Người đầu tiên nghi ngờ Ji Heon học khoa học tự nhiên là bạn gái cũ của anh hồi đại học, cô nàng học khoa Kiến trúc. Cả hai học chung lớp giáo dục đại cương vào học kỳ 1 năm thứ ba, Ji Heon đã rất ngạc nhiên khi cô nàng đột ngột ngỏ lời hẹn hò vào lúc kết thúc cuộc thi giữa kỳ. Anh thật sự đã rất bất ngờ, dù học chung lớp nhưng cả hai chưa từng nói chuyện với nhau lần nào. Vừa khéo, khi ấy Ji Heon mới chia tay bạn trai sau ba tháng hẹn hò nên đã đồng ý và cả hai cứ thế quen nhau.
Rồi một ngày đẹp trời, sau khoảng một tháng hẹn hò, khi cả hai đang ăn tối và trò chuyện ở quán cà phê như thường lệ, cô nàng bất chợt hỏi:
– Ji Heon này, anh là Omega à?
Đó là lần đầu tiên Ji Heon nhận được câu hỏi như vậy. Thông thường mọi người đều hỏi anh có phải Alpha không, Ji Heon sẽ không trả lời ngay mà thường hỏi ngược lại lý do tại sao họ lại nghĩ như thế. Việc bị hỏi có phải Omega không khiến anh vừa tò mò vừa ngạc nhiên, nên anh đã vô thức thừa nhận mà không kịp uốn lưỡi:
– Sao em biết?
– Đúng như em nghĩ.
Bạn gái anh mỉm cười như thể đã biết trước, rồi cô nàng hạ giọng thì thầm với anh, bằng âm lượng chỉ vừa đủ để hai người nghe, hệt như lúc cô nàng hỏi anh có phải Omega không.
– Vì em là Alpha.
Ji Heon còn ngạc nhiên hơn cả lúc bị hỏi có phải Omega không. Đây là lần đầu tiên anh gặp Alpha nữ, và anh hoàn toàn không nhận ra điều đó cho đến khi cô nàng nói ra.
– Chuyện bình thường mà. Điểm khác biệt duy nhất giữa Alpha và Beta là phản ứng với pheromone của Omega. Nếu em không nói thì làm sao anh biết được. Đặc biệt là trong thời đại mà mọi người đều cấy chip ức chế pheromone như hiện nay thì càng không thể phân biệt nổi đâu.
*Mình sẽ nhắc lại thiết lập ABO trong DASH là Alpha không có pheromone mà chỉ có chất phản ứng với pheromone thôi nhé, thế chất vượt trội, tố chất lãnh đạo, và chất phản ứng với pheromone, đó là đặc trưng của Alpha trong DASH.
Bạn gái Ji Heon vẫn nói chuyện rất điềm tĩnh như mọi khi. Rồi cô nàng nhấp một ngụm đồ uống lạnh trước mặt, mỉm cười nói thêm.
– Nhưng em có thể nhận ra Omega mà không cần pheromone.
– Không cần đến pheromone?
– Nói chính xác thì em chỉ bị thu hút bởi Omega. Không phải kiểu nhìn qua sẽ biết ngay đối phương là Omega rồi bị thu hút đâu, mà là kiểu thấy có cảm tình, thấy đối phương có gì đó rất đặc biệt, nhìn kỹ mới nhận ra là Omega. Dù là nam hay nữ đều vậy.
– Thật sự không cần pheromone em cũng nhận ra được sao?
– Chắc vậy, bây giờ ai cũng gắn chip mà, trông cậy gì vào pheromone chứ, ngay cả anh cũng thế còn gì.
Bạn gái Ji Heon nói đúng. Lúc đó Ji Heon cũng đang cấy chip, vậy nên pheromone của anh không thể nào phát tán ra ngoài được.
– Thật ra thì Ji Heon này… Nói thật lòng nhé, lúc nhìn anh thì em đã nghĩ, anh chắc chắn không giống như những người kia, anh khác biệt hoàn toàn so với những người em từng gặp trước đây.
Bạn gái Ji Heon cười nói. Cô nàng không nói rõ khác biệt ở điểm nào, nhưng Ji Heon cũng mường tượng được một phần ý cô nàng muốn bày tỏ. Có lẽ là ngoại hình, bao gồm cả vóc dáng của Ji Heon hoàn toàn khác biệt so với những Omega mà cô nàng từng gặp.
– Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ở giảng đường, em lại thấy chỗ này hơi nhột nhột, lạ lắm.
Bạn gái Ji Heon vừa nói vừa chỉ tay vào vùng ngực của mình.
– Ý em là tim em đập nhanh mỗi khi thấy anh?
Ji Heon hỏi, cô nàng nghiêng đầu đáp:
– Ừm… thì… nó hơi khác so với cảm giác tim đập nhanh.
– Ừm.. phải giải thích thế nào nhỉ?
Cô nàng lẩm bẩm với vẻ mặt băn khoăn, một lát sau mới nói tiếp.
– À phải rồi! Em bị dị ứng đào, dị ứng nặng lắm ý. Chỉ cần nhìn thấy đào thôi là em đã thấy ngứa ngáy, khó chịu rồi. Cảm giác nhột nhột, bứt rứt như lúc bị dị ứng ấy, nó xuất phát từ bên trong ngực em. Anh hiểu ý em không?
– Cái này… anh không dị ứng đào nên anh chịu…
Ji Heon cười đáp, cô nàng cũng cười theo:
– Em cũng không biết nói sao nhưng nó là cảm giác như thế.
– Lúc nào cũng vậy. Cứ nhìn thấy Omega là em lại thấy ngực mình nhột nhột, khó chịu. Tất nhiên là em không thể nào bắt từng người lại rồi hỏi bạn có phải là Omega không? Em sẽ bị kỳ thị mất, nên em cũng không chắc chắn 100%. Thật ra trong số đó cũng có thể có Alpha hoặc Beta nữa. Nhưng dựa vào những gì em kiểm chứng được cho đến bây giờ thì đúng là em có thể cảm ứng được Omega khá chính xác.
– Thế là lúc nhìn thấy anh thì em đã có cảm ứng như vậy rồi sao?
– Ừm, nên em cứ thắc mắc mãi, liệu anh có phải không? Rồi cứ nhìn anh suốt, thế là càng lúc càng bị anh thu hút.
Lý do mà Ji Heon vẫn còn nhớ như in lời nói lúc đó của cô nàng là vì cách diễn đạt mới lạ, và cũng bởi vì hoàn cảnh lúc đó rất ấn tượng.
Dù Ji Heon đang cấy chip ức chế pheromone nhưng cô nàng vẫn nhận ra anh là Omega. Việc đó không chỉ khiến Ji Heon ngạc nhiên mà còn sốc nữa.
Nếu là bây giờ, Ji Heon sẽ chỉ nghĩ “Thì sao chứ? Có vấn đề gì à?” rồi thản nhiên cho qua, bởi vì anh biết có những Alpha cực nhạy cảm, có thể phản ứng với pheromone ở nồng độ cực thấp, và mỗi người có độ nhạy khác nhau nên phản ứng của bọn họ cũng sẽ khác nhau.
Nhưng lúc đó, Ji Heon vẫn còn quá trẻ, anh thực sự đã rất ngạc nhiên, xen lẫn vài phần bối rối.
Thực tế là cho đến lúc đó, Ji Heon vẫn chưa thực sự cảm nhận được bản thân anh là Omega. Hay nói đúng hơn, anh chưa từng cảm nhận được những đặc điểm của một Omega xuất hiện trên người mình.
Không chỉ riêng Ji Heon, đây là chuyện thường tình ở thời đại này. Khác với trước đây, phải trải qua độ tuổi dậy thì và kỳ phát tình đầu tiên, người ta mới nhận ra mình là Omega, thì ngày nay, ngay khi được chẩn đoán là Omega từ khi còn ở tiểu học, bọn họ sẽ lập tức được cấy chip ức chế pheromone.
Ức chế sản sinh pheromone đồng nghĩa với việc sẽ không bao giờ trải qua kỳ phát tình, và cũng sẽ không có chuyện bị những Alpha đánh hơi thấy mùi pheromone rồi lao vào tấn công. Còn về tử cung, nó là thứ bên trong cơ thể, vốn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nên chẳng cần phải bàn đến.
Chính vì vậy, bản thân họ cũng không ý thức được mình là Omega, cho đến khi tìm được người yêu hoặc kết hôn, vì lý do mang thai hoặc một lý do nào đó khác phải tháo chip ức chế, lúc đó bọn họ mới trải qua kỳ phát tình đầu tiên.
Vì vậy, có những phân tích cho rằng, tác động của kỳ phát tình đầu tiên ở thời hiện đại còn nghiêm trọng hơn so với trước đây. Bởi vì trình độ dân trí ngày càng cao, số người có học thức ngày càng nhiều, dù lý trí có thể hiểu được các triệu chứng của kỳ phát tình, nhưng họ lại khó chấp nhận được khi bản thân mình phải trải qua quá trình đó.
Người ta nói, những người càng tin rằng “Dù người khác có ra sao thì mình cũng không bao giờ như vậy”, “Ít nhất thì mình sẽ không bao giờ làm thế”, sau khi tiến vào kỳ phát tình đầu tiên, tự mình trải nghiệm trạng thái mất hết lý trí, còn lại mỗi bản năng mà trước đây họ chỉ được nghe kể lại, họ sẽ càng cảm thấy tự ti về bản thân hơn.
Những người càng lớn tuổi thì cú sốc tâm lý càng nặng nề, thậm chí có trường hợp còn dẫn đến trầm cảm, trong vài năm trở lại đây, các phòng khám tư vấn chuyên môn đã xuất hiện nhiều như nấm mọc sau mưa.
Nhưng dù những người khác có thế nào, Ji Heon cũng chưa bao giờ có ý định sinh con, thành ra anh cũng không có ý định tháo chip ức chế pheromone. Điều đó đồng nghĩa với việc, Ji Heon sẽ không bao giờ phải trải qua kỳ phát tình, nên anh tin mình sẽ không bao giờ phải trải qua những đặc điểm của một Omega cho đến tận khi anh chết. Hơn nữa, Ji Heon cũng không có vẻ ngoài giống với hình mẫu Omega mà mọi người ưa thích, nên anh cũng chưa từng trở thành mục tiêu công kích của những kẻ phân biệt đối xử lạc hậu. Cứ như vậy, Ji Heon đã luôn sống với suy nghĩ anh cũng chẳng khác Beta là mấy.
Nhưng khi nghe những lời bạn gái nói, Ji Heon nhận ra, suy nghĩ của anh chỉ là ảo tưởng.
Hóa ra, cho dù có cấy chip ức chế pheromone thì Alpha vẫn có thể nhận ra Omega. Có phải dù Omega che giấu thế nào thì cuối cùng vẫn là Omega, không bao giờ thoát khỏi việc trở thành đối tượng tình dục cho Alpha? Cho dù khoa học kỹ thuật có phát triển đến đâu thì điều đó vẫn không thay đổi được ư? Giống như việc con người không thể thoát khỏi trọng lực vậy – những suy nghĩ tiêu cực cứ thế ập đến không ngừng. Ji Heon càng cố gắng phủ nhận điều đó bao nhiêu thì anh lại càng sợ hãi bấy nhiêu, những suy nghĩ tiêu cực đó gần như nhấn chìm Ji Heon.
Vì vậy, Ji Heon cảm thấy khó khăn khi phải tiếp tục hẹn hò và cố gắng đối xử với bạn gái như bình thường, cuối cùng, không thể chịu nổi, cả hai đã chia tay không lâu sau cuộc nói chuyện ở quán cà phê. Rồi thời gian trôi đi, cú sốc ban đầu cũng nguôi ngoai, thay vào đó là cảm giác phản kháng kỳ lạ.
Liệu có thật sự như vậy không? Liệu Alpha và Omega có thật sự bị ràng buộc với nhau bởi một sức hút không thể chối bỏ, bất chấp cả pheromone sao? Ji Heon bắt đầu nghi ngờ về những khái niệm lãng mạn cơ bản nhất của Alpha và Omega được in đầy trên sách báo và những bộ phim truyền hình lãng mạn, chúng khiến anh dấy lên mong muốn phủ nhận sạch sẽ, lại tò mò muốn tự mình kiểm chứng.
Khoảng thời gian đó cũng là lúc Ji Heon bắt đầu lui tới các quán bar và club, anh gác lại chuyện yêu đương nghiêm túc, thay vào đó là những cuộc gặp gỡ chóng vánh, những cuộc tình một đêm với bất cứ ai ngỏ lời. Bất kỳ người đàn ông nào có ý muốn tiếp cận, Ji Heon đều không ngần ngại đồng ý. Chỉ có điều sau mỗi cuộc vui, anh đều rít thuốc và hỏi đối tác xem họ là Alpha, Beta hay Omega.
Phần lớn câu trả lời Ji Heon nhận được là Beta. Thỉnh thoảng cũng có Omega, nhưng Alpha thì gần như không có. Trong số những người từng lên giường với Ji Heon, chỉ có đúng hai người là Alpha.
Vậy có gì khác biệt trong những lần quan hệ với hai Alpha đó? Câu trả lời là không. À không hẳn, có một người liên tục rên rỉ trong suốt cuộc vui rằng “Thật tuyệt”, “Chưa bao giờ tôi thấy tuyệt như vậy”, “Tôi sắp phát điên mất”. Nhưng đó cũng chỉ là những lời nói bộc phát trong lúc cao hứng. Biết đâu gã ta cũng nói y hệt vậy với tất cả những người đã từng qua đêm với gã.
Kết quả, trải nghiệm chơi bời suốt thời đại học đó chỉ giúp Ji Heon nhận ra một điều duy nhất. Đó là anh thích bị động hơn là chủ động trong chuyện chăn gối, chỉ vậy thôi.
[Ji Heon đè cả Alpha nhé =))))))) nằm dưới, nằm trên, bạn ấy có đủ, bị đè với đè, bạn ấy cũng có hết, không thiếu mâm nào, Alpha bạn ấy cũng đè rồi =))))) trong số các bot thuộc ABO, Ji Heon vẫn là tuýp mình ưng nhất, cái kiểu lúc bạn ấy mâu thuẫn về giới tính thứ hai của mình nó cũng rất lạ =))))
Và Ji Heon thích bị động hơn nhưng lúc Ji Heon say và Ji Heon chủ động thì bạn ấy xài hết hẳn 3 cái bao =)))))))))))), chi tiết có thể xem lại chương hai ạ =))))))))))]