DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 14
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 14 - Anh là nhân viên của Karba à?
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 14: Anh là nhân viên của Karba à?
Jae Kyoung nhét điện thoại vào túi quần rồi nói với Ji Heon.
“Anh về nhanh vậy.”
“Tôi đã bảo chỉ chào hỏi chút thôi mà.”
Ji Heon vừa nói vừa leo lên ghế lái.
“Chủ tịch Jo đúng là người thẳng thắn.”
Ji Heon vừa thắt dây an toàn vừa nói, Jae Kyoung đáp lại với giọng đầy ẩn ý: “Là phong thái của chủ tịch tập đoàn lớn đấy.”
“Được rồi, cậu hẹn bạn ở Itaewon đúng không? Tôi phải lái xe đến đâu của Itaewon đây?”
Ji Heon hỏi ngay khi xe vừa lăn bánh rời khỏi nhà riêng của chủ tịch Jo.
“Địa điểm hẹn thay đổi rồi. Bạn em sẽ báo lại sau, giờ anh cứ đi đi đã.”
“Thế à? Vậy chúng ta đến thẳng văn phòng Liên đoàn trước nhé?”
Jae Kyoung gật đầu thay cho câu trả lời rồi tháo mũ lưỡi trai, đặt lên bảng điều khiển. Sau đó, cậu ấy theo thói quen, đưa tay lên vuốt tóc, nhưng hôm nay, không hiểu sao hành động đó lại khiến Ji Heon cảm thấy có phần xa lạ, mang đến một cảm giác trưởng thành rất riêng. Gương mặt đẹp trai góc cạnh, cử chỉ hờ hững, tất cả đều như mọi khi, nhưng lại toát lên vẻ nam tính lạ thường.
Chắc là do dư âm từ biểu cảm xa lạ lúc nãy của Jae Kyoung.
Ji Heon nhớ lại hình ảnh Jae Kyoung mỉm cười, tay cầm điện thoại, cảm thấy có hơi thú vị.
Ra là cậu ấy cũng có thể nở nụ cười như thế khi nói chuyện với người khác.
Có lẽ vì chưa từng thấy Jae Kyoung như vậy bao giờ nên Ji Heon chỉ thấy thú vị chứ không hề nghĩ ngợi gì khác. Nhân lúc này, anh cũng hỏi Jae Kyoung:
“Lúc nãy cậu nói chuyện với ai vậy?”
Jae Kyoung nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
“Không có gì, chỉ là trông cậu có vẻ vui lắm nên tôi mới tò mò.”
“Người anh không quen.”
Jae Kyoung đáp ngắn gọn rồi cầm chiếc mũ lưỡi trai trên bảng điều khiển lên, đội lại cho ngay ngắn. Sau đó, cậu ấy dựa người vào ghế phụ rồi khoanh tay lại, ý bảo Ji Heon đừng hỏi gì nữa.
Được rồi… không muốn nói thì thôi vậy.
Ji Heon cũng không gặng hỏi thêm. Nghĩ lại thì anh đột ngột hỏi thế cũng hơi vô duyên. Ji Heon tự trách bản thân rồi tập trung lái xe.
Khoảng cách từ Banpo đến Yongsan, nếu chỉ tính thời gian di chuyển thì gần tương đương với khoảng cách từ Jamsil đến Banpo. Nhưng cảm giác của Ji Heon lại hoàn toàn khác, anh cảm thấy nó ngắn hơn rất nhiều.
Tất nhiên Ji Heon biết lý do tại sao anh lại cảm thấy thế, bởi vì nơi cả hai đang đến chính là văn phòng Liên đoàn, phải vác xác đến nơi mình không thích và nơi đó cũng đã từng không mấy hoan nghênh mình, đừng nói Ji Heon, dù là ai thì cũng sẽ thấy quãng đường đi không đủ dài.
Ji Heon vốn không ưa những người trong Liên đoàn bơi lội. Như lời chủ tịch Jo đã nói, họ chẳng làm được trò trống gì mà chỉ giỏi can thiệp vào công việc của người khác. Đặc biệt, vấn nạn kết bè kéo phái trong nội bộ Liên đoàn rất nghiêm trọng, bọn họ luôn kiếm cớ, ép các vận động viên phải chọn huấn luyện viên tốt nghiệp Đại học Thể thao Hàn Quốc, hễ ai có ý kiến phản đối là họ sẽ làm ầm ĩ lên, buông lời đe dọa. Đến khi nào vận động viên đó vì sợ hãi mà nghe theo ý mình thì bọn họ lại vênh váo tự đắc, nào là họ đã làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho vận động viên, nào là chỉ có bọn họ mới thực sự lo lắng cho vận động viên.
Chính Liên đoàn là người đã tích cực giới thiệu Karba cho Jae Kyoung. Có lẽ vì đã nhận được lợi ích gì đó từ phía Karba nên họ đã rất nỗ lực để thúc đẩy thương vụ này thành công. Vậy mà Spoins lại bất ngờ nhảy vào cướp mất Jae Kyoung, đám người đó mà không tức điên lên mới lạ, biết đâu còn đang lên kế hoạch để úp sọt Spoins cũng không chừng?
Dù trước đó, Jae Kyoung đã huỷ hợp đồng với Karba trước khi tìm đến Spoins nhưng đám người Liên đoàn sẽ chẳng thèm quan tâm. Giờ này, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị sẵn bài diễn văn để chỉ trích Spoins, công ty không có năng lực bằng Karba mà lại dám cả gan cướp mất vận động viên tiềm năng Kwon Jae Kyoung. Nói cách khác, đây không phải là cuộc gặp gỡ chào hỏi bình thường gì sất, mà là một chuyến đi “lĩnh gạch đá” chính hiệu.
“…”
Ji Heon cố gắng nuốt tiếng thở dài sắp bật ra khỏi miệng, sợ Jae Kyoung sẽ nhận ra tâm trạng bất an của mình. Sau khoảng mười bốn lần anh kìm nén như vậy, cuối cùng chiếc xe cũng đến đích.
Ji Heon đánh xe vào bãi, nhìn vào gương chiếu hậu để chỉnh trang lại quần áo cho thẳng thớm. Anh chải lại tóc tai một lần nữa để tránh bị bắt bẻ, lúc đang chuẩn bị xuống xe thì Jae Kyoung bất ngờ cởi dây an toàn và bước xuống trước anh.
“Sao vậy? Cậu cũng vào à?”
Ji Heon ngạc nhiên hỏi với theo, Jae Kyoung đáp ngắn gọn:
“Đã đến rồi thì em cũng vào luôn.”
Nói rồi, cậu ấy sải bước dài, dẫn đầu đi vào tòa nhà.
Chuyện gì vậy? Chủ tịch Jo cậu ấy còn lười gặp mà? Hay là Jae Kyoung có quen biết ai đó trong Liên đoàn?
Ji Heon thắc mắc nhưng vẫn đi theo Jae Kyoung vào trong.
Văn phòng liên đoàn nằm trên tầng hai. Họ tìm đến nơi có treo biển hiệu Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc, gõ cửa bước vào. Một nhân viên văn phòng đang ngồi ở bàn làm việc thoáng thấy bọn họ thì giật mình, đứng bật dậy, vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Chúng tôi đến từ Spoins. Chúng tôi có hẹn gặp Phó chủ tịch vào lúc ba giờ chiều nay.”
“À, vâng. Mời hai người đi lối này.”
Nhân viên vừa dẫn họ vào phòng làm việc của Phó chủ tịch ở phía trong, vừa không ngừng đưa mắt nhìn Jae Kyoung. Khuôn miệng anh ta há hốc như thể sắp thốt lên mấy lời tâng bốc như “Ôi, là Kwon Jae Kyoung thật kìa”, “Trời ơi, đẹp trai quá”.
“Phó chủ tịch, người của Spoins đến rồi ạ.”
Khi nhân viên gõ cửa phòng, một giọng nói vang lên từ bên trong: “Ừm, bảo họ vào đi.”
Sau khi cảm ơn nhân viên, Ji Heon tự tay mở cửa.
“Ồ, đến rồi à?”
Phó chủ tịch đang ngồi trên ghế sofa dành cho khách lên tiếng. Đối diện anh ta là một người đàn ông tầm khoảng ba mươi lăm đến ba mươi chín tuổi.
“Đứng đó làm gì, mau vào đây đi.”
“À không, tôi tưởng mọi người đang nói chuyện.”
“Không sao đâu, vào đi.”
Phó chủ tịch vẫy tay ra hiệu. Ngay từ lúc gọi điện thoại vào buổi sáng, khi biết Ji Heon của Spoins chính là Jeong Ji Heon năm đó, anh ta đã chuyển từ xưng hô lịch sự sang xưng hô anh – cậu: “À, Ji Heon đấy à, anh nghe nói cậu làm việc ở đó. Dạo này thế nào?”
Mười năm trước, Phó chủ tịch là một trong những quản lý cấp cao của Liên đoàn, Ji Heon là vận động viên trẻ tuổi đầy tiềm năng, nói trắng ra thì là mối quan hệ tiền bối – hậu bối đầy xa cách, nên việc xưng hô không lịch sự như vậy cũng là điều dễ hiểu, nhưng hiện tại, hai bên đang gặp nhau vì công việc. Hơn nữa, đây là cuộc gặp giữa người quản lý của vận động viên đẳng cấp thế giới và đại diện Liên đoàn để bàn bạc cho các hoạt động trong tương lai của Kwon Jae Kyoung mà anh ta vẫn giữ thái độ đó thì đúng là khó mà chấp nhận.
Phó chủ tịch cũng không phải kẻ vô học, anh ta tự nhận thức được thái độ của mình khó coi cỡ nào. Vậy mà anh ta vẫn cố tình cư xử như thế, mục đích không gì khác ngoài việc muốn “dằn mặt” đối phương.
Dù đã biết trước đám người Liên đoàn sẽ không hoan nghênh mình, nhưng Ji Heon vẫn cảm thấy khó mà chịu nổi, anh cố kìm nén tiếng thở dài rồi bước vào phòng. Đúng lúc đó, Jae Kyoung bất ngờ giữ chặt vai Ji Heon, sau đó lách người, bước vào trước anh.
“Ô ai thế kia, Jae Kyoung cũng đến à?”
Phó chủ tịch thốt lên ngạc nhiên khi thấy Jae Kyoung xuất hiện. Người đàn ông ngồi đối diện anh ta cũng bối rối đứng dậy.
“Ôi, không ngờ hôm nay lại được đón tiếp cả Jae Kyoung thế này.”
Dù rất bất ngờ nhưng Phó chủ tịch vẫn dang rộng hai tay chào đón Jae Kyoung, tất nhiên, Jae Kyoung hoàn toàn phớt lờ anh ta, Cậu ấy chỉ khẽ gật đầu chào hỏi mà không nói lời nào, thản nhiên ngồi xuống đối diện Phó chủ tịch. Người đàn ông xa lạ kia ban đầu cũng ngồi bên đó, không biết là bị khí thế của Jae Kyoung làm cho ngại ngùng hay bị vóc dáng cao lớn của cậu ấy dọa sợ, dù đang rất bối rối thì hai chân cũng tự giác nhích dần sang ghế bên cạnh Phó chủ tịch.
Phó chủ tịch bối rối hạ tay xuống, sau đó bỗng nhiên quay sang trách mắng Ji Heon:
“Này, cậu Ji Heon quá đáng thật đấy, cậu định đến cùng Jae Kyoung thì phải nói trước với anh đây chứ.”
Chưa kịp để Ji Heon lên tiếng, Jae Kyoung đã tháo mũ lưỡi trai ra, lên tiếng trước:
“Có vấn đề gì sao?”
“Có chuyện gì xảy ra mà tôi không được phép đến à?”
“Không, không, đời nào có chuyện đó.”
Phó chủ tịch vội vàng đáp rồi ngồi xuống.
“Nếu biết Jae Kyoung đến, tôi đã mời mọi người đi ăn trưa rồi nói chuyện…”
“Không cần đâu, dù sao tôi cũng không có nhiều thời gian.”
Jae Kyoung vừa vuốt tóc vừa ngắt lời Phó chủ tịch. Khuôn mặt Phó chủ tịch lập tức sa sầm hẳn. Cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành, Ji Heon vội ngồi xuống cạnh Jae Kyoung, lên tiếng giảng hoà:
“Hôm khác bên tôi sẽ mời mọi người một bữa. Phải tổ chức một bữa tiệc hẳn hoi để mời mọi người trong Liên đoàn mới đúng.”
Ji Heon vừa mỉm cười vừa khẽ đặt tay lên đùi Jae Kyoung. May là Jae Kyoung hiểu ý, im lặng không nói gì thêm nữa.
Bầu không khí đã bị Jae Kyoung quậy cho rối tinh rối mù cả lên, Ji Heon chỉ muốn nhanh chóng làm xong mấy thủ tục xã giao rồi rời đi, nên anh cũng tự động bỏ qua khâu bắt tay giới thiệu gì đó, chỉ ngồi im trên ghế, khẽ cúi đầu chào hỏi.
“Dù sao thì, lần này Spoins sẽ là đơn vị hỗ trợ chính cho vận động viên Kwon Jae Kyoung. Tôi muốn nhân dịp này, thay mặt Spoins đến chào hỏi và cảm ơn mọi người trong Liên đoàn đã luôn giúp đỡ Jae Kyoung trong thời gian qua.”
“Ừm, thì… sau này vất vả cho cậu rồi. Chắc cậu cũng biết…”
Phó chủ tịch lầm bầm với vẻ miễn cưỡng. Anh ta nhìn Ji Heon và Jae Kyoung với vẻ mặt không mấy hài lòng, rồi bất chợt tặc lưỡi:
“Nhưng mà nhìn hai người làm việc, anh thấy hơi lo lắng đấy Ji Heon à.”
Phó chủ tịch gọi tên Ji Heon với giọng điệu ra lệnh trịch thượng.
“Giải đấu sắp đến rồi, cậu lại đưa vận động viên đang trong thời gian luyện tập đến đây làm gì? Chào hỏi bọn anh thì có gì quan trọng mà phải bỏ cả tập luyện…”
“Chúng tôi đang trên đường từ buổi tập về.”
Jae Kyoung lại cắt ngang lời Phó chủ tịch.
“Chúng tôi đi từ Gwacheon đến. Trước đó anh Ji Heon cũng muốn đưa tôi về khách sạn, tôi bảo muốn đi cùng nên anh ấy chạy xe đến đây.”
“À, ra vậy.”
Phó chủ tịch lẩm bẩm như thể anh ta không hay biết gì, rồi cười gượng gạo với người đàn ông ngồi bên cạnh. Người đàn ông cũng tặng cho anh ta nụ cười méo xệch khó coi, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, gã quay sang hỏi Jae Kyoung:
“Mà cách xưng hô… Vận động viên Kwon Jae Kyoung gọi quản lý Jeong Ji Heon là anh sao?”
“Ừm.”
Jae Kyoung trả lời cộc lốc.
“Nghe… nghe có vẻ thân thiết…”
Cách nói chuyện cộc cằn của Jae Kyoung khiến người đàn ông lại phải nở nụ cười méo xệch, nhưng không hiểu động lực nào thúc đẩy mà gã vẫn cố gắng nói hết câu. Ji Heon lo lắng Jae Kyoung sẽ lại nói ra những lời khó nghe, nên vội vàng lên tiếng:
“Trước đây, khi cả hai còn ở trung tâm bơi lội, chúng tôi đã xưng hô như vậy rồi. Giờ mà đổi cách xưng hô thì cũng kỳ, nên chúng tôi cứ thoải mái nói chuyện thôi.”
“À, ra hai người đã từng tập luyện cùng nhau ở Ilsan.”
Phó chủ tịch gật gù như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Lúc đó hai người thân nhau lắm sao?”
“Đương nhiên là thân.”
Jae Kyoung nhanh chóng ngắt ngang ý định lên tiếng của Ji Heon. Câu trả lời của cậu ấy không chỉ cộc lốc mà còn tăng cao âm lượng, mang theo vài phần không hài lòng, như đang muốn chỉ trích Phó chủ tịch hết câu rồi hay sao mà hỏi cái gì lạ vậy? Thái độ của Jae Kyoung khiến Phó chủ tịch suýt thì xịt keo cứng ngắc.
“Vậy à….Ra là vì thế mà cậu ký hợp đồng… với Spoins.”
Một lúc sau, Phó chủ tịch mới lấy lại bình tĩnh, gật gù rồi liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, sau đó thở dài. Cuối cùng, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng lên tiếng:
“Thật ra thì, chúng tôi muốn Jae Kyoung ký hợp đồng với một công ty lớn hơn. Công ty lớn thì hỗ trợ sẽ tốt hơn, lại có nhiều kinh nghiệm nên hệ thống làm việc bài bản, rồi cả bí quyết quản lý vận động viên…”
“Tôi không ký hợp đồng với Karba đâu.”
Jae Kyoung lên tiếng ngắt ngang lời Phó chủ tịch. Phó chủ tịch hoàn toàn không ngờ Jae Kyoung lại thẳng thừng nhắc đến tên chính chủ như vậy, khiến anh ta ấp úng mãi vẫn không nói được hết câu.
“Không, Karba gì chứ… Karba, ý cậu là…”
“Ý cậu là dù không hợp tác với Spoins thì cậu cũng sẽ không chọn Karba sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại… tại sao…”
Phó chủ tịch hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Bọn họ quá tham lam.”
“Hả…? Karba á?”
Phó chủ tịch ngạc nhiên hỏi, rồi lại liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh. Jae Kyoung vẫn bơ đẹp hai người đối diện, thản nhiên bắt chéo chân, nói tiếp:
“Ban đầu thì nói với tôi là không cần phải làm gì hết, mọi việc sẽ theo ý tôi muốn, công ty chắc chắn sẽ ủng hộ tôi, vậy mà đến lúc ký hợp đồng thì lại đưa ra đủ loại yêu cầu, bắt tôi phải làm cái này cái kia. Thậm chí ngoài hợp đồng ra còn bắt tôi ký thêm cả cam kết, công ty như vậy thì ai mà tin tưởng được, tôi có thể ký hợp đồng với bọn họ mới lạ đấy.”
“À thì… chuyện là… có vẻ như vận động viên Kwon Jae Kyoung đã hiểu lầm gì đó rồi.”
Người đàn ông ngồi cạnh Phó chủ tịch vội vàng lên tiếng.
“Không đời nào Karba lại làm việc như vậy. Họ là công ty hàng đầu trong ngành này cơ mà. Lịch sử lâu đời, lại có rất nhiều vận động viên ký hợp đồng độc quyền. Nếu họ thực sự có vấn đề, thì làm sao mà…”
“Anh là nhân viên của Karba à?”
Jae Kyoung ngắt lời người đàn ông.
“À không… tôi không phải nhân viên của Karba… Tôi chỉ biết chút ít về công ty đó thôi.”
“Vậy thì tìm hiểu kỹ rồi hãy nói.”
“Vâng…?”
Người đàn ông ngơ ngác nhìn Jae Kyoung.
“Vì không biết rõ ràng nên anh mới nói năng linh tinh như vậy còn gì, tôi bảo là anh tìm hiểu kỹ đi rồi hãy nói.”
*Đúng là chiến thần huỷ diệt bầu không khí, thực ra nhỏ này ngày xưa ít nói chắc cũng do sợ mở miệng là đóng băng Ji Heon luôn =))))
Jae Kyoung nói với giọng đều đều.
“Đến lúc đó thì anh sẽ biết tại sao tôi lại nói như vậy.”
Người đàn ông bị Jae Kyoung chặn họng, nhất thời không nói nên lời. Nhìn đối phương như vậy, Jae Kyoung khẽ cười rồi đội chiếc mũ đang cầm trên tay lên, lẩm bẩm như thể đang độc thoại.
“Hiểu lầm cái gì chứ, đúng là vớ vẩn.”
Nhìn Jae Kyoung kéo sụp mũ xuống, Ji Heon nghĩ bụng: Chính thức hỏng bét hết rồi, tầm này mà vớt vát gì nữa…
“Dù sao thì việc ký hợp đồng với Spoins là do tôi tự chọn, và đã là lựa chọn của tôi thì đều có lý do cả.”
Jae Kyoung lần nữa nhấn mạnh với Phó chủ tịch. Gần như toàn bộ khuôn mặt cậu ấy đều bị vành mũ che khuất nên không thể nhìn thấy biểu cảm. Nhưng dù không nhìn thấy thì Ji Heon cũng có thể đoán được, chắc chắn lúc này Jae Kyoung đang nhăn mày cau có, bực bội đến sắp bùng nổ.
“Mong rằng Liên đoàn sẽ tin tưởng và ủng hộ tôi.”
Jae Kyoung sử dụng giọng điệu lịch sự khác hẳn bình thường để thể hiện sự khó chịu của mình. Phó chủ tịch ngây người nhìn cậu ấy một lúc, nói với chất giọng đầy mỉa mai: “Ừm, Jae Kyoung thì bao giờ chả có lý do riêng của mình.
“Hãy cố gắng hết sức nhé.”
Anh ta nói với vẻ mặt khó chịu, rồi quay sang Ji Heon: “Sau này cậu vất vả rồi.”
Không rõ đó là lời động viên hay nguyền rủa nữa.
“Vâng, mong được giúp đỡ nhiều ạ.”
Ngay khi Ji Heon cúi đầu chào, Jae Kyoung đột ngột đứng phắt dậy.
“Năm giờ tôi có hẹn massage trị liệu. Tôi xin phép đi trước.”
Nói xong, cậu ấy cũng không đợi mọi người trả lời, lập tức rời khỏi phòng làm việc của Phó chủ tịch.
Khi Ji Heon đến bãi đậu xe, Jae Kyoung đang đứng dựa vào thành xe, nhìn chằm chằm điện thoại trên tay.
“Này, cậu thực sự muốn cắt đứt quan hệ với Liên đoàn à?”
Ji Heon nửa đùa nửa thật hỏi. Thực ra đây không phải lúc để cười, nhưng khi nhớ lại khuôn mặt ngơ ngác của Phó chủ tịch lúc nhìn Jae Kyoung tự ý bỏ đi, Ji Heon thật sự thấy rất sảng khoái, khoé môi không nhịn được cong lên.
“Cậu cũng hiểu mà đúng không? Nếu cứ giữ thái độ như vậy thì sau này gặp nhau kiểu gì đây?”
Ji Heon nhấn nút mở khoá xe, tiếng “bíp” vang lên, lẫy khoá cũng được bật mở.
Jae Kyoung mở cửa ghế phụ, thản nhiên trả lời Ji Heon.
“Có sao đâu, dù sao năm nay cũng là năm cuối rồi.”
“Bọn họ cũng từng theo hỗ trợ cậu một thời gian mà.”
Ji Heon vừa nói vừa nói vừa ngồi vào ghế lái. Jae Kyoung nghe vậy thì cười khẩy, đưa tay kéo dây an toàn.
“Giúp đỡ gì chứ.”
“Bọn họ chỉ bám lấy em, dựa vào danh tiếng em vất vả có được để moi tiền của người khác.”
Có vẻ như Jae Kyoung cũng biết hết mọi chuyện. Nghĩ lại thì, làm sao cậu ấy không biết được. Thủ đoạn của Liên đoàn vốn đã nổi tiếng từ lâu. Dù Jae Kyoung có thờ ơ đến mấy thì cũng không làm ngơ được trước việc người khác lợi dụng tên tuổi của mình để trục lợi.
“Nếu bọn họ lợi dụng em và làm việc cho tử tế thì em cũng không có ác cảm đến mức đó. Nhưng lần nào thi đấu cũng bắt em phải nộp cái này, đăng ký cái kia, đã thế còn không có lấy một lần đúng hạn. Suốt ngày bắt em tham gia bơi tiếp sức, phiền chết đi được.”
“Thật sao? Bọn họ bắt cậu tham gia bơi tiếp sức á? Lúc nào cũng vậy sao?”
“Như anh vừa nghe đấy,”
Jae Kyoung vừa nói vừa tháo mũ, ném lên bảng điều khiển.
“Ra là vậy….”
Ji Heon lẩm bẩm.
Bơi tiếp sức, nói một cách dễ hiểu là nội dung thi đấu tiếp sức tự do 4 người. Bốn vận động viên sẽ lần lượt bơi hết quãng đường 400m hoặc 800m theo cự ly đã được phân công. Tất nhiên cũng có nội dung thi đấu bốn kiểu bơi hỗn hợp, trong đó bốn vận động viên sẽ lần lượt chọn một trong bốn kiểu bơi. Vì các vận động viên Hàn Quốc thường có sở trường là bơi tự do nên họ thường tham gia tiếp sức tự do hơn là tiếp sức hỗn hợp.
Jae Kyoung cũng đã từng tham gia nội dung tiếp sức tự do với tư cách là vận động viên bơi chặng cuối tại Á vận hội Asiad, giải đấu quốc tế đầu tiên mà cậu ấy tham dự. Khi đó, Jae Kyoung mới chỉ là học sinh trung học nhưng đã giành được huy chương vàng ở nội dung bơi tự do 200m và 400m. Vì Jae Kyoung là người bơi chặng cuối nên rất nhiều người kỳ vọng thành tích của đội tuyển bơi lội Hàn Quốc sẽ có sự bứt phá. Tuy nhiên, do thành tích của các vận động viên còn lại khá thảm, nên cuối cùng đội tuyển Hàn Quốc đã không thể lọt vào vòng chung kết.
Và sau giải đấu đó, Jae Kyoung không bao giờ tham gia nội dung bơi tiếp sức nữa. Cậu ấy chỉ đăng ký tham gia các hạng mục cá nhân tại Giải vô địch thế giới và Thế vận hội Olympic.
Ji Heon cứ nghĩ huấn luyện viên đã loại Jae Kyoung khỏi danh sách thi đấu bơi tiếp sức để bảo toàn thể lực cho cậu ấy, vì Jae Kyoung phải tham gia rất nhiều hạng mục cá nhân. Hơn nữa, việc từ bỏ nội dung thi đấu tiếp sức có khả năng giành huy chương thấp để tập trung vào các thế mạnh khác là một quyết định hợp lý. Ji Heon đã từng thầm nghĩ đó là một quyết định sáng suốt của Liên đoàn, nhưng hóa ra không phải vậy, bọn họ vẫn luôn gây sức ép, muốn Jae Kyoung tham gia những hạng mục vô bổ kia, và chính cậu ấy mới là người kiên quyết từ chối.
Ji Heon hiểu tại sao Liên đoàn lại cố chấp với hạng mục bơi tiếp sức đến vậy, nếu giành được huy chương bơi tiếp sức, bọn họ sẽ có đến bốn vận động viên cùng lên bục nhận giải, Liên đoàn có thể bỏ qua được mới lạ. Chắc chắn họ đã gây áp lực lên Jae Kyoung, lải nhải bên tai cậu ấy, nào là “Chỉ cần cậu vất vả một chút là ba đồng đội của cậu sẽ giành được huy chương”, rồi là “Xem như bó sức cống hiến cho cả đội tuyển Hàn Quốc, sao cậu có thể từ chối cơ chứ.”
Một khi Liên đoàn đã ra sức thúc ép như vậy thì gần như không vận động viên nào có thể chịu đựng nổi. Cũng may Jae Kyoung là kiểu dầu muối không ăn nên mới có thể thẳng thừng từ chối, nếu là vận động viên khác, chắc đã phải ngậm đắng nuốt cay đăng ký, rồi đến lúc thể trạng sa sút, đánh mất cả huy chương ở nội dung sở trường của mình, thì đám người đó lại bâu vào chỉ trích. Thực tế, sau mỗi kỳ Olympic, những vụ việc tương tự như vậy bị phanh phui rất nhiều, gần như bộ môn thể thao nào cũng có, không ít thì nhiều.
“Liên đoàn mà… đúng là kiểu bao năm vẫn không đổi. Nói là vì vận động viên, nhưng cuối cùng mục đích chỉ là lợi dụng vận động viên để kiếm lợi cho bản thân bọn họ mà thôi.”
Ji Heon lẩm bẩm, sau đó nhấn nút khởi động xe. Khi xe đã nổ máy, anh cố tình nói với giọng vui vẻ: “Dù sao thì…”
“Hôm nay tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị giữ lại và nghe bọn họ mắng rồi, nhưng nhờ có cậu mà tôi mới thoát được nhanh thế.”
“Cảm ơn cậu.” Ji Heon vô thức đưa tay lên xoa đầu Jae Kyoung. Ngay lập tức, vai Jae Kyoung khẽ run lên khiến Ji Heon bối rối, vội rụt tay về.
“Vậy, cậu hẹn gặp bạn ở đâu?”
Ji Heon vội nắm lấy vô lăng, khoé mắt Jae Kyoung liếc nhìn anh rồi nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi túi quần.
“Em hẹn gặp ở Gangnam.”
“Hả, thật sao?”
Ji Heon cười ngượng ngùng.
“Nếu là Gangnam thì lúc nãy bắt taxi từ Banpo sẽ đi nhanh hơn.”
“Không sao. Dù gì cũng đã đến đây rồi.”
Jae Kyoung nói, khuỷu tay chống hờ lên thành cửa sổ. Cậu ấy chống cằm lên mu bàn tay, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, không quên nói thêm:
“Cứ coi như chúng ta vừa đi dạo một vòng đi.”
Nghe câu nói vô lý đó, Ji Heon vừa đánh lái ra khỏi bãi đậu xe vừa bật cười. Đi dạo cái gì chứ, giữa ban ngày ban mặt, trời nóng muốn phát điên, chạy hụt hơi từ Jamsil đến Yongsan thì lấy đâu ra cảm giác đi dạo? May hôm nay đường vắng, chứ gặp lúc tắc đường thì đúng là thử thách lòng kiên nhẫn. Chưa kể còn phải ghé qua văn phòng Liên đoàn, tự dưng rước thêm chuyện bực mình vào người…
“Jae Kyoung à.”
Ji Heon chợt gọi Jae Kyoung. Thay vì trả lời, Jae Kyoung quay đầu nhìn anh.
“Cậu… có khi nào…”
Có khi nào cậu ấy cố ý bám theo anh đến đây không? Cậu lo đám người bên Liên đoàn sẽ làm khó anh nên muốn đứng ra bảo vệ anh sao?
Suýt chút nữa thì Ji Heon đã thốt ra những lời đó. May mắn thay, anh đã kịp dừng lại trước khi suy nghĩ biến thành lời nói. Bởi vì anh nhận ra, những gì anh vừa nghĩ là chuyện hoàn toàn bất khả thi.
Đúng vậy, chuyện đó thật sự bất khả thi. Người anh muốn hỏi là ai chứ? Là Kwon Jae Kyoung đấy, Kwon Jae Kyoung sẽ không bao giờ làm những điều như vậy vì người khác. Huống hồ chi người đó lại là anh…
“Anh có chuyện gì muốn nói à?”
Jae Kyoung hỏi.
“À… không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi cậu có phải đang trên đường đến gặp người bạn mà cậu đã nói chuyện điện thoại lúc nãy không thôi.”
Ji Heon vội vàng lấp liếm.
“Vâng.”
Jae Kyoung đáp, tay vẫn chống lên thành cửa sổ.
“Thế à? Người bạn đó là ai vậy?”
Vừa hỏi xong, Ji Heon đã thấy hối hận. Anh nhớ mình đã hỏi câu tương tự trước đó và nhận được câu trả lời phũ phàng từ Jae Kyoung: “Là người anh không biết.”
Chắc chắn lần này cũng sẽ nhận được câu trả lời tương tự. Ji Heon đã chuẩn bị tinh thần đón nhận sự bẽ mặt, nhưng không hiểu sao lần này Jae Kyoung lại ngoan ngoãn trả lời.
“Là Cha Seong Hyun.”
Cái tên này còn khiến Ji Heon ngạc nhiên hơn cả việc Jae Kyoung chịu trả lời tử tế câu hỏi của anh.
“Cha Seong Hyun? Diễn viên ấy hả?”
“Anh biết à?”
“Sao lại không biết. Cậu với cậu ta từng dính tin đồn hẹn hò còn gì.”
Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung mới ồ lên một tiếng như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Phản ứng hờ hững này cứ như cậu ấy đang nghe chuyện của người khác khiến Ji Heon không khỏi bối rối. Anh thật sự ngạc nhiên khi người có khả năng giao tiếp âm vô cực như Jae Kyoung lại có thể hẹn hò yêu đương…
Không lẽ khi ở bên người yêu, cậu ấy cũng cư xử lãnh đạm như vậy sao? Ji Heon liếc nhìn Jae Kyoung, nhưng rồi anh nhanh chóng nhớ ra, Jae Kyoung cũng có thể cư xử với ai đó rất đỗi dịu dàng.
“Anh sẽ không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của em mỗi ngày đâu.”
Lúc Ji Heon thấy cậu ấy nói chuyện điện thoại với Cha Seong Hyun, Jae Kyoung đã mỉm cười với vẻ mặt mà Ji Heon chưa từng thấy trước đó. Cậu ấy còn dùng giọng điệu như đang thở dài than vãn, khiến Ji Heon có cảm giác Jae Kyoung đang trải qua điều gì đó rất đặc biệt, đến nỗi cậu ấy sẵn sàng nhún nhường, chấp nhận tất cả.
Lúc đó, Ji Heon đã nghĩ, rốt cuộc là Jae Kyoung nói chuyện với ai mà khiến người thiếu hụt cảm xúc như cậu ấy có biểu cảm sinh động như vậy? Ai đã khiến cậu ấy mỉm cười và nói những lời đó? Ji Heon rất tò mò, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.
Đúng vậy, làm gì còn ai khác chứ, đáp án chính là người yêu của cậu ấy.
Đột ngột, Ji Heon bật cười.
“Sao anh lại cười?”
Jae Kyoung quay sang áp sát mặt vào gần Ji Heon hơn.
“À… Không có gì đâu.”
Mấy suy nghĩ ngu ngốc đó, sao anh có thể nói chứ.
Ji Heon vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. Jae Kyoung thật sự đang hẹn hò sao? Cậu nhóc cao lêu nghêu này đã biết cách yêu đương rồi cơ à?
Dù biết Jae Kyoung đã trưởng thành, nhưng ấn tượng về cậu nhóc ở bể bơi Ilsan năm đó vẫn còn quá sâu đậm, nên Ji Heon thấy thật khó tin, cũng rất khó hình dung. Đó là lý do tại sao mỗi khi Ji Heon nghe được tin đồn hẹn hò của Jae Kyoung, anh đều ngạc nhiên, và khi có lời đính chính phủ nhận, anh luôn nghĩ: “Đúng rồi, làm sao cậu ấy có thể hẹn hò sớm như vậy được chứ.”
Hoá ra cậu ấy đang hẹn hò thật, còn là kiểu hẹn hò rất nồng nàn, hạnh phúc nữa.
Nghĩ lại, Ji Heon thấy mình thật ngây thơ. Anh vốn là người đi viết bài cho các báo mà lại tin vào những gì truyền thông đưa tin, không phải ngây thơ thì là gì. Jae Kyoung có thể là một vận động viên, nhưng đối phương lại là người nổi tiếng. Không đời nào hai bên lại công khai thừa nhận chuyện hẹn hò, chối lấy chối để là đúng rồi.
Đúng vậy, phải như vậy mới đúng.
Ji Heon lẩm bẩm, nhấn ga tăng tốc xe để không bỏ lỡ đèn xanh, rồi anh lên tiếng:
“Dù sao thì cậu cũng nhớ cẩn thận, đừng để bị chụp ảnh nhé.”
“Bị chụp thì đã sao?”
“Em đâu phải người nổi tiếng.” Jae Kyoung tỉnh bơ đáp.
“Cậu thì không, nhưng đối phương là người nổi tiếng. Nếu không muốn công khai hẹn hò thì tốt nhất là nên cẩn thận.”
“Công khai hẹn hò?”
Jae Kyoung mở to mắt, lập tức hỏi: “Ai công khai hẹn hò?”
“Cậu với cậu Cha Seong Hyun ấy…”
“Em và anh ta hẹn hò bí mật bao giờ mà phải công khai…”
Nghe Jae Kyoung lẩm bẩm với vẻ khó tin, Ji Heon ngơ ngác quay sang liếc cậu ấy.
“Hai cậu… không phải người yêu sao?”
Jae Kyoung im lặng nhìn chằm chằm Ji Heon rồi hỏi lại.
“Bây giờ anh đang hỏi với tư cách là quản lý của em sao?”
“Ừm, có thể coi là vậy…”
Ji Heon lấp lửng trả lời. Lý do anh không thể đưa ra câu trả lời dứt khoát là vì bản thân anh cũng đang mơ hồ. Đây là câu hỏi mang tính chất công việc hay đang xoáy sâu vào đời tư của vận động viên nhỉ? Nhưng dù sao, với tính cách của Jae Kyoung, có lẽ chỉ khi nào cậu ấy coi câu hỏi của Ji Heon là một phần công việc thì mới chịu mở lời, nên Ji Heon mới nói như vậy, nhưng…
“Vậy em sẽ không trả lời.”
Phản ứng hoàn toàn ngược lại khiến Ji Heon vô thức cao giọng: “Hả? Tại sao?”
“Hợp đồng có ghi rõ ràng, anh không có quyền can thiệp vào đời tư của em, trừ khi nó ảnh hưởng đến sự nghiệp của em.”
Vẻ mặt của Jae Kyoung như muốn nói chính bên anh là người soạn thảo hợp đồng mà anh quên à?
“À, ừ, thì đúng là vậy…”
Ji Heon lúng túng lẩm bẩm. Anh muốn phản bác lắm nhưng lại không biết nói gì.
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Ji Heon quyết định mở lời.
“Vậy, nếu tôi hỏi với tư cách cá nhân thì sao?”
“Tại sao anh lại hỏi chuyện đó với tư cách cá nhân?”
… Cái thằng này?
“Cậu thực sự không muốn nói cho tôi biết chứ gì?”
Ji Heon bị Jae Kyoung khiến cho cứng họng đến mức phải bật cười.
“Không muốn nói thì thôi, mấy chuyện đó thì sao tôi ép buộc cậu được.”
“Tôi cũng sẽ không hỏi nữa.” Ji Heon vừa nói vừa xoay vô lăng.