×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 13

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 13 - Dễ gần là thế nào? Là trái ngược với cậu đấy…
Prev
Next

VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 13: Dễ gần là thế nào? Là trái ngược với cậu đấy…

Sau khi bữa tối kết thúc, Ji Heon đến phòng Jae Kyoung. Anh cẩn thận gõ cửa thì bà Shim đang pha cà phê trong bếp lên tiếng.

“Nó không trả lời đâu. Cứ mặc kệ nó, cháu vào đi.”

Nghe theo lời khuyên của bà Shim, Ji Heon mạnh dạn mở cửa phòng. Jae Kyoung đang nằm trên giường đeo tai nghe, cau mày hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Hôm nay cậu có lịch gì không?”

Ji Heon hỏi, Jae Kyoung tháo tai nghe ra, hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”

“Tôi hỏi là từ giờ đến tối cậu có bận gì không?”

“Sao vậy?”

“Nếu không có việc gì thì tôi định đến chào hỏi ngài Chủ tịch, cậu đi cùng nhé?”

“Chào hỏi gì cơ?”

“Thì là, từ giờ chúng tôi sẽ phụ trách cậu. Mong ông ấy hợp tác, giúp đỡ các kiểu, tôi định đến chào hỏi rồi nói vậy đấy.”

“Em không đi.”

Jae Kyoung chưa nghe Ji Heon nói hết đã từ chối.

“Sao thế, không muốn đi à?”

“Đi thì kiểu gì ông ta cũng bắt em tham gia Olympic, đi làm gì.”

Jae Kyoung tỏ vẻ chán nản.

“Với lại, chắc ông ta cũng chẳng muốn gặp em đâu. Mấy năm trước, lúc em về Hàn Quốc thi tuyển chọn Olympic, ông ta cứ gọi điện giục đến điên cả người, đợt đó em phải nói thẳng mặt ông ta mới chịu thôi.”

“Cậu đã nói gì…?”

“Em bảo em không có thời gian, ông ta cứ gọi như thế này thì em không tập trung luyện tập được, khéo có khi còn thi đấu thua.”

… Đúng là Kwon Jae Kyoung, chiến thần giao tiếp, kẻ huỷ diệt bầu không khí có khác.

Ji Heon nghiêm túc suy nghĩ.

Dù có thẳng tính đến đâu nhưng cư xử với người cho mình tiền như vậy là sao chứ. Nếu là kiểu người ưa nịnh bợ thì còn muốn dạy bảo, đằng này lại nhất quyết ngang ngược đến cùng thì đừng nói chủ tịch Jo, ai cũng phải chào thua. Đúng là người có EQ âm bẩm sinh. Nghĩ đến đây, Ji Heon chợt nhận ra.

‘Chẳng lẽ não phải của cậu ấy có vấn đề, bộ phận phụ trách phán đoán tình huống và nắm bắt bầu không khí bị hỏng mệ nó rồi?’ Anh thầm kết luận: ‘Dù các nơ-ron thần kinh có hoạt động bình thường thì chắc chắn một phần khớp thần kinh cũng bị lệch gốc đây mà.’

“Ừm…tôi đoán ông ấy mà gặp cậu chắc sẽ sốc lắm.”

Ji Heon gật đầu như đã hiểu. Anh nói anh sẽ tự đi và bảo Jae Kyoung cứ nghỉ ngơi, nhưng khi anh chuẩn bị đóng cửa thì Jae Kyoung lên tiếng.

“Anh chỉ đi chào hỏi Chủ tịch thôi à?”

“Không. Tôi còn phải ghé qua văn phòng Liên đoàn nữa.”

“Sao lại phải đến Liên đoàn?”

“Cũng phải đến chào hỏi một tiếng chứ.”

Nghe Ji Heon nói, Jae Kyoung im lặng nhíu mày. Khuôn mặt cậu ấy tỏ vẻ không hài lòng. Ji Heon quyết định mặc kệ. Anh cũng chẳng định hỏi xem cậu ấy không vừa ý chuyện gì. Chuyện khiến Jae Kyoung bất mãn chắc kể đến tháng sau còn chưa hết, có khi đi tìm thứ cậu ấy thích còn nhanh hơn.

“Cậu nghỉ ngơi đi.”

Ji Heon nói rồi bước ra khỏi phòng.

“Jae Kyoung có đi cùng cháu không?”

Bà Shim đưa cho anh một tách cà phê, hỏi.

“Không ạ.”

“Bác biết mà. Làm gì có chuyện nó đi.”

Bà Shim lắc đầu như thể bà chưa từng mong đợi điều đó.

“Cậu ấy mệt đến mức hủy cả buổi tập chiều nay mà. Những ngày thế này thì tốt nhất cứ để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe ạ.”

Ji Heon còn chưa kịp nói xong thì cánh cửa phòng ngủ bên trong bật mở, Jae Kyoung đội mũ lưỡi trai bước ra.

“Em định đi gặp bạn, tiện đường nên anh cho em đi nhờ xe đi.”

“Cậu hẹn gặp ở đâu?”

“Itaewon ạ.”

Văn phòng Liên đoàn ở Yongsan, đúng là tiện đường đi thật.

“Nhưng mà tôi phải ghé qua nhà Chủ tịch Jo trước. Tôi hẹn gặp ông ấy lúc hai giờ.”

Ji Heon vừa nói vừa kiểm tra giờ trên điện thoại.

“Cậu đợi trong xe lúc tôi gặp Chủ tịch được không? Tôi chỉ chào hỏi thôi nên sẽ không lâu đâu.”

“Không sao, em đợi được.”

“Ừm, vậy đi thôi.”

Ji Heon uống một ngụm cà phê rồi đặt cốc xuống.

Đến bãi đậu xe, Ji Heon bảo Jae Kyoung đợi một lát rồi dọn dẹp hàng ghế sau. Sau khi dọn dẹp sơ qua túi xách và đồ đạc vương vãi để có chỗ cho Jae Kyoung ngồi, Ji Heon mới lên ghế lái.

“Cậu lên xe đi.”

Anh vừa thắt dây an toàn vừa nói, nhưng Jae Kyoung lại bất ngờ mở cửa ghế phụ.

“Ngồi sau đi. Tôi dọn dẹp rồi mà.”

“Em không thích. Đây đâu phải taxi.”

Ý Jae Kyoung là Ji Heon không phải tài xế riêng của cậu ấy hả? Hay muốn nói khi Ji Heon đang lái xe, thì cậu ấy phải ngồi ghế phụ mới thoải mái?

Nếu là vận động viên khác nói câu đó, Ji Heon sẽ không do dự mà nghĩ như vậy, nhưng vì là Kwon Jae Kyoung nên anh cần thêm thời gian để suy ngẫm ý của cậu ấy.

“Cậu cứ coi như taxi cũng được. Đưa đón cậu cũng là một phần công việc của bọn tôi mà. Sau này đi đâu, cậu cũng sẽ được tôi hoặc nhân viên công ty lái xe đưa đón, lúc đó không cần phải ngồi ghế phụ hứng nắng đâu…”

“Em tự biết.”

Jae Kyoung ngắt lời Ji Heon, tự nhiên leo lên ghế phụ. Hàng trước lập tức chật chội hẳn. Dù là xe sedan hạng sang, không gian ghế trước khá rộng rãi nhưng hai người đàn ông to lớn ngồi cạnh nhau vẫn tạo cảm giác ngột ngạt. Ji Heon vội vàng hạ cửa sổ xuống.

“Tôi mở cửa sổ một lát để khử mùi điều hòa nhé.”

Anh vừa bật điều hòa vừa nói. Jae Kyoung không trả lời, chỉ nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt thờ ơ, tay chống hờ lên khung cửa sổ. Nhìn bề ngoài thì không có gì bất thường.

Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Ji Heon đã cấy chip mới tử tế và kiểm tra kỹ càng nhiều lần rồi. Nếu Jae Kyoung còn cảm nhận được lượng pheromone đang tỏa ra, thì Ji Heon phải kiện công ty sản xuất con chip đến phá sản mới được.

Mặc dù biết là sẽ không sao, nhưng Ji Heon vẫn không thể nào yên tâm. Chuyện đã từng xảy ra, lại thêm những lời của viện trưởng Im nói trước đó khiến Ji Heon càng thêm lo lắng.

Trong khi anh đang rà lại lịch trình trong đầu và cân nhắc xem ngày nào có thể đến bệnh viện thì Jae Kyoung bất ngờ hỏi.

“Đây là xe của anh à?”

“Hả? Tôi không mua loại xe to thế này đâu.”

Ji Heon vừa xoay vô lăng vừa trả lời.

“Xe công ty đấy.”

“Anh lấy bằng lái xe khi nào vậy?”

“Lúc học đại học.”

“Năm mấy?”

“Để xem, hình như không phải năm nhất… Năm hai thì phải.”

“Anh chưa mua xe sao?”

“Ừm, chưa mua. Hồi đại học tôi hay lái ké xe của ba một thời gian, rồi sau khi đi làm thì công ty cũng gần nhà nên tôi toàn đi bộ hoặc đi bus.”

Trông thì thấy như hai bên đang nói chuyện thoải mái, nhưng không hiểu sao Ji Heon lại có cảm giác như đang bị tra hỏi dồn dập. Chẳng lẽ cậu ấy lo lắng về kinh nghiệm lái xe của anh? Vừa nghĩ đến đó, Ji Heon bỗng cảm thấy căng thẳng, tay siết chặt vô lăng hơn.

Ji Heon cố gắng đánh lái thật mượt mà khi ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn. Vừa thở phào nhẹ nhõm khi đã ra được đường lớn, Jae Kyoung lại hỏi tiếp.

“Anh từng chở người yêu chưa?”

“Cái gì cơ?”

Ji Heon tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại. Anh cứ nghĩ cậu ấy sẽ bực mình vì phải nói lại lần hai, nhưng thật bất ngờ, Jae Kyoung chỉ lặp lại câu hỏi mà không nói gì thêm.

“Hồi đại học, anh từng chở người yêu trên chiếc xe anh đi ké của ba anh chưa?”

Ji Heon liếc nhìn Jae Kyoung. Cậu ấy đang đội mũ lưỡi trai trùm kín đầu, chỉ để lộ phần mũi trở xuống. Thêm vào đó, vì cậu ấy đang chống cằm lên mu bàn tay nên đôi môi đẹp đẽ kia cũng chỉ lộ ra một nửa.

“Có chứ, sao lại không.”

Ji Heon vừa đáp ngắn gọn vừa nhìn thẳng về phía trước.

“Anh từng có nhiều bạn gái hay nhiều bạn trai hơn?”

“Theo lẽ thường thì cậu nghĩ tôi sẽ có nhiều bạn gái hay nhiều bạn trai hơn?”

Ji Heon bật cười. Jae Kyoung vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, đáp: “Em không biết.”

“Gu của anh hình như là nam nữ đều được còn gì.”

“Này, nói thế thì hơi quá đấy.”

Bối rối, Ji Heon cố tình than thở. Anh không chỉ ngạc nhiên bởi sự cởi mở của Jae Kyoung, mà còn có vẻ như cậu ấy không hề có định kiến về giới tính thứ hai như đại đa số những người khác. Thông thường, ai cũng nghĩ Omega sẽ có người yêu là nam giới, Jae Kyoung cũng vừa mới biết Ji Heon là Omega cách đây chưa lâu, anh cứ nghĩ cậu ấy cũng sẽ như thế, cho rằng người yêu anh chỉ có đàn ông, vậy mà Jae Kyoung lại cho anh đáp án hơn cả mong đợi.

Jae Kyoung, một Alpha mang trên người tất cả những đặc tính nổi trội nhất của Alpha mà ai cũng khao khát, lại không hề bị ràng buộc bởi những định kiến của xá hội, đối với Ji Heon, điều này vừa thú vị vừa mới mẻ. Nghĩ kỹ lại thì bản thân cậu ấy cũng đã phá vỡ định kiến “đàn ông Alpha chỉ hẹn hò với đàn ông Omega hoặc phụ nữ Alpha” khi cậu ấy chỉ hẹn hò với đàn ông Beta.

“Trước hết, khi vào đại học thì số lượng nữ sinh chỉ bằng một nửa so với nam sinh. Thống kê là vậy, nhưng thực tế thì tôi cũng không rõ lắm. Tôi thấy có khi còn chưa đến một nửa ấy chứ. Hơn nữa, khoa của tôi lại là nơi có tỷ lệ nam sinh áp đảo, rất ít nữ sinh. Như vậy đã đủ để trả lời câu hỏi của cậu chưa?”

“Anh học khoa gì vậy?”

Jae Kyoung hỏi dồn dập.

“Quản trị Thể thao.”

“Sao anh lại chọn ngành đó?”

“Vì điểm số với thành tích thi đấu của tôi chỉ đủ để vào đó thôi.”

“Không phải vì sở thích sao?”

Sở thích ư? Ji Heon lẩm bẩm từ “sở thích” như thể đó là một từ ngữ xa lạ mà anh chưa từng nghe thấy bao giờ.

“Hình như tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Ba mẹ tôi lúc nào cũng muốn con mình phải vào được một trường đại học danh giá, mà ngành Quản trị Thể thao của trường tôi là lựa chọn khả thi nhất rồi.”

“Thế đi làm rồi anh thấy sao?”

“Ý cậu là có hợp với sở thích của tôi không á?”

Jae Kyoung im lặng gật đầu.

“Tôi cũng không biết nữa… Tôi nghĩ là cứ làm rồi sẽ quen thôi. Ra ngoài xã hội rồi thì mấy ai được làm công việc mình thích đâu. Chỉ cần chưa đến mức không thể chịu đựng được thì tôi sẽ cố gắng thích nghi.”

Khi đến gần ngã tư, chiếc xe chạy bên cạnh bật đèn xi nhan, ra hiệu xin đường. Ji Heon giảm tốc độ, vừa lái xe vừa nói:

“Tuần trước tôi vẫn còn ở phòng PR. Công việc chính là soạn thảo thông cáo báo chí, ngoài ra còn tham gia lên kế hoạch marketing, hỗ trợ sản xuất nội dung. Nhìn chung thì công việc của tôi giống với Lập kế hoạch Quảng cáo hơn là Quản trị Thể thao. Mà thôi, cũng tạm ổn.”

“Vậy đây là lần đầu tiên anh phụ trách theo sát một vận động viên sao?”

“Ý cậu là công việc quản lý hả? Đúng vậy, đây là lần đầu tiên.”

“Anh thấy làm như này có hợp với mình không?”

“Tôi cũng không biết nữa. Mới ngày đầu tiên mà.”

Ji Heon lảng tránh câu trả lời bằng một câu nói đùa. Lúc này, Jae Kyoung chợt quay sang nhìn anh. Cậu ấy vẫn giữ tư thế một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Ji Heon đang lái xe, rồi hỏi:

“Nếu đây là lần đầu tiên anh làm công việc quản lý, thì anh quen biết vận động viên đó kiểu gì?”

Vận động viên đó là ai? Ji Heon không hiểu Jae Kyoung đang nói đến ai.

“Cậu đang nói đến ai vậy?”

“Người đi chung thang máy hôm trước.”

“À, Yeon Ho.”

Cùng lúc Ji Heon nhắc đến cái tên “Yeon Ho” thì đèn giao thông cũng chuyển sang màu đỏ. Ji Heon dừng xe, vừa kéo cửa kính xe lên vừa nói:

“Song Yeon Ho, cậu ấy là vận động viên đấu kiếm. Cậu ấy giành huy chương bạc tại Á vận hội Asiad năm ngoái, lúc đó tôi được cử đến hỗ trợ tại hiện trường, nên tôi và cậu ấy mới biết nhau. Vì cậu ấy liên tục được mời phỏng vấn nên tôi cũng hay theo cùng. Chỉ vậy thôi, chưa thân thiết đến mức gọi là bạn đâu.”

“Trông hai người có vẻ khá thân mà.”

“Do Yoen Ho dễ gần thôi.”

Ji Heon vừa cười nói. Jae Kyoung lại nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, rồi buột miệng.

“Dễ gần là sao?”

‘Là trái ngược hoàn toàn với cậu đấy.’

Dù rất muốn nói như vậy nhưng Ji Heon đã kịp phanh mồm lại.

“Thì là kiểu người hòa đồng, thân thiện với tất cả mọi người thôi.”

Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung khẽ cười. Sau đó, cậu ấy lại nói nhỏ như thể đang lẩm bẩm với chính mình:

“Dễ gần với ve vãn là hai khái niệm khác nhau đấy.”

Nói rồi, Jae Kyoung lại quay mặt về phía cửa sổ.

“…….”

Ji Heon cảm thấy bối rối.

Chẳng lẽ cậu ấy đang nói về Yeon Ho? Cậu ấy muốn nói Yeon Ho đã ve vãn anh sao?

Quá đỗi ngạc nhiên, Ji Heon không nói nên lời, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Jae Kyoung. Đúng lúc đó, đèn giao thông chuyển màu xanh. Những chiếc xe xung quanh bắt đầu lăn bánh. Ji Heon vội vàng đạp ga. Bây giờ anh cần tập trung lái xe.

Tuy nhiên, Ji Heon không thể nào làm được. Những lời Jae Kyoung vừa nói cứ văng vẳng bên tai.

Thật lòng mà nói, anh cũng cảm nhận được đôi chút. Rằng Song Yeon Ho có ý với mình hơn mức bình thường.

Nhưng đó là chuyện của năm ngoái, sau kỳ Á vận hội Asiad, và rồi khi Ji Heon cứ giả vờ như không biết thì Yeon Ho cũng nhanh chóng nguội lạnh. Hơn nữa, lần gặp nhau trong thang máy tuần trước… chẳng có gì đặc biệt hết. Họ chỉ nói chuyện như một nhân viên công ty quản lý thể thao và một vận động viên bình thường, Jiheon không thể hiểu nổi Jae Kyoung đã nhìn thấy gì mà lại nghĩ như vậy.

Ji Heon có thể hỏi, nhưng anh quyết định không mở lời. Trong tình huống này, dù câu trả lời là gì thì nó cũng sẽ khiến anh khó xử. Hơn nữa, anh cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, nói đi cũng phải nói lại, so với chuyện Yeon Ho có ý với Ji Heon thì Jae Kyoung cũng mang đến sự sầu não chẳng kém cho Ji Heon.

Bây giờ mối quan hệ của hai bên vẫn chưa thoải mái, anh không muốn tự rước thêm phiền phức. Ji Heon cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu và tập trung lái xe.

May mắn thay, hôm nay là một buổi chiều bình thường trong tuần nên giao thông rất thoáng. Nhờ mấy đoạn tự động chuyển đèn vàng thành đèn xanh mà không thèm nhấn phanh, Ji Heon đã lái xe từ Jamsil đến nhà Chủ tịch Jo ở Banpo chỉ trong vòng chưa đầy mười phút.

“Cậu là vận động viên phải không?”

Có lẽ vì đã liên lạc trước, quản lý tòa nhà đã hỏi ngay khi Ji Heon vừa hạ cửa kính xe xuống. Trước khi Ji Heon kịp sửa lại là “nhân viên của Spoins”, ông ta đã hướng dẫn anh đến bãi đậu xe dành cho khách.

“Cậu thực sự không vào sao?”

Đỗ xe xong, Ji Heon bước xuống ghế lái, vẫn không quên ngoái đầu xác nhận lại lần nữa với Jae Kyoung.

“Em không.”

Jae Kyoung không nhìn Ji Heon, bình thản trả lời. Cách cậu ấy trùm kín mũ áo, khoanh tay trước ngực, trông như thể đang định nhắm mắt ngủ một giấc trong lúc chờ đợi Ji Heon.

“Được rồi. Tôi chỉ vào chào hỏi một lát rồi ra ngay. Có chuyện gấp thì gọi cho tôi.”

Sau khi dặn dò, Ji Heon đóng cửa xe.

Được người giúp việc trong nhà dẫn vào, Chủ tịch Jo đã đợi sẵn ở phòng khách, niềm nở chào đón Ji Heon. Vừa nhìn thấy tấm danh thiếp Ji Heon đưa ra, chủ tịch Jo đã reo lên như thế đã biết từ trước: “Ồ, Spoins à!”

“Chủ bên đó là ai nhỉ? Tôi nhớ là tôi có biết cậu này, À phải, Kang Tae Jin! Tôi đã từng gặp cậu Kang khi cậu ấy còn là vận động viên. Tôi không nhớ kỹ thuật bóng chuyền của cậu ấy có tốt không, nhưng mà cậu ấy đẹp trai thật đấy, giờ tôi vẫn ấn tượng.”

Chủ tịch Jo vừa nói vừa cười lớn. Là chủ tịch của một công ty xây dựng nổi tiếng trong nước, dù đã gần bảy mươi tuổi nhưng chủ tịch Jo vẫn còn phong độ, giọng nói thì sang sảng.

“Cậu Jeong Ji Heon cũng là vận động viên bơi lội à? Nghe nói cậu còn từng giành huy chương giải bơi lội thế giới đúng không? Cơ duyên nào mà cậu lại đến giúp đỡ cho hậu bối như thằng nhãi Jae Kyoung thế kia?”

Nghe Chủ tịch Jo hỏi, Ji Heon cúi đầu đáp: “Vâng, tình cờ thôi ạ.”

“Tôi may mắn gặp nhiều mối quan hệ tốt đẹp nên mới có cơ hội được giúp đỡ vận động viên Kwon Jae Kyoung như thế này.”

“Tốt lắm, cứ cố gắng lên. Kwon Jae Kyoung tuy giỏi nhưng rất khó chiều. Cậu sẽ vất vả đấy.”

Chủ tịch Jo cười khà khà. Nghe câu nói đầy ẩn ý đó, Ji Heon bỗng chột dạ, ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Lẽ ra hôm nay Kwon Jae Kyoung cũng nên đến chào hỏi ngài, nhưng do chỉ còn một tháng rưỡi nữa là đến giải đấu…”

Ji Heon nói dối là Jae Kyoung đang phải dồn hết sức tập luyện nên không có thời gian, Chủ tịch Jo cười xua tay: “Thôi được rồi, được rồi.”

“Gọi nó đến đây chào hỏi làm gì. Bảo nó tranh thủ thời gian đó đi bơi thêm vài vòng, cải thiện thành tích đi. Làm vậy là cách báo đáp tốt nhất dành cho tôi rồi. Chào hỏi gì tầm này, mấy đứa cháu tôi đầy ra kia, chỉ cần tôi cho mỗi đứa mười nghìn won là chúng nó thi nhau chào hỏi tôi cả ngày.”

Chủ tịch Jo nói như thể không quan tâm. Ban đầu, Ji Heon nghĩ rằng ông ấy đang mỉa mai vì ấm ức chuyện bị Jae Kyoung phũ phàng, nhưng nhìn cách nói năng và biểu hiện của chủ tịch Jo thì hình như không phải vậy. Có vẻ như ông ấy thực sự không bận tâm đến mấy tính xấu của Jae Kyoung.

Chỉ sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Ji Heon đã phần nào hiểu được tính cách của Chủ tịch Jo. Nói một cách đơn giản, ông ấy là người thẳng thắn. Một người đàn ông siêu thẳng thắn và hào sảng. Đó là lý do tại sao ông ấy quyết định tài trợ cho Jae Kyoung ngay khi nghe tin cậu ấy vừa phá kỷ lục bơi lội Hàn Quốc tại vòng loại quốc gia. Chủ tịch Jo là người đã đến với Jae Kyoung trước cả khi cậu ấy giành được huy chương tại các giải đấu quốc tế.

Ngoài Jae Kyoung, Chủ tịch Jo còn đang tài trợ cho một vận động viên thể dục dụng cụ và một vận động viên bắn súng. Ông ấy là một nhà tài trợ lớn, chuyên chọn lựa và hỗ trợ những tài năng trẻ của các môn thể thao không mấy phổ biến. Và trong giới kinh doanh, ông ấy cũng là một con cá sấu tầm cỡ.

“Vì ở đây chỉ có tôi với cậu nên tôi cũng nói thật, thể thao thì cũng chỉ là hình thức để tôi kinh doanh làm ăn. Người tài trợ như tôi cũng không khác gì. À, ý tôi là tôi cũng đâu có tài trợ từ thiện. Tôi chọn lựa kỹ càng những vận động viên tiềm năng. Khi thi đấu, để bọn họ mặc quần áo in logo công ty tôi, cố gắng giành chiến thắng, đó chính là hình thức quảng bá hiệu quả nhất rồi.”

Điều Chủ tịch Jo muốn nói rất rõ ràng. Ông ấy không phải người bỏ tiền ra tài trợ một cách vô bổ, vì vậy việc của bọn họ là hãy cố gắng xoa dịu Jae Kyoung, đưa cậu ấy đến Thế vận hội Olympic năm sau.

“Bằng mọi giá phải đưa thằng nhãi đó đến đến Olympic. Phải mang huân chương Thanh Long* về chứ? Thành tích của Jae Kyoung đủ điều kiện rồi nhưng lũ Liên đoàn cứ làm khó nên đến giờ nó vẫn chưa nhận được đấy. Ban đầu bọn họ lấy lý do Jae Kyoung còn quá trẻ, rồi không chịu đề cử nó vào danh sách nhận huân chương, sau đó lại viện cớ phải đạt Grand Slam thì mới đủ điều kiện đề cử, lũ khốn kiếp! Bây giờ lại tráo trở thay đổi tiêu chí, bắt buộc phải hai lần vô địch Olympic. Sao lúc trước bọn khốn đó chả đề cử thằng nhãi đó ngay từ đầu cho đỡ rách việc đi? Làm ăn chẳng ra sao, chỉ biết bóc lột sức khoẻ của các vận động viên!!”

*Huân chương Thanh Long (청룡장 – Cheongryong): là huân chương cao quý nhất trong hệ thống huân chương của nước Đại Hàn Dân Quốc (Hàn Quốc). Nó được trao tặng cho: Các cá nhân có công lao to lớn trong việc phục vụ đất nước, đặc biệt là trong lĩnh vực quân sự. Điều này bao gồm những hành động dũng cảm phi thường, sự lãnh đạo xuất sắc trong các chiến dịch quân sự, hoặc những đóng góp to lớn cho an ninh quốc gia.Các nguyên thủ quốc gia nước ngoài. Việc trao tặng huân chương Thanh Long cho nguyên thủ quốc gia nước ngoài là một hình thức ngoại giao, nhằm tăng cường mối quan hệ song phương và thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau. Các vận động viên vẫn có thể nhận huân chương Thanh Long nhưng yêu cầu rất gắt, thành tích phải thuộc hàng khủng.

Sau khi chửi bới Liên đoàn một hồi, Chủ tịch Jo kết luận: “Dù sao thì cũng phải đưa Jae Kyoung đến Olympic năm sau.” 

Đúng như Jae Kyoung đã nói, ai cũng sẽ lải nhải bên tai cậu ấy mấy chữ Olympic, kể cả chủ tịch Jo. Có vẻ như Jae Kyoung đã tuyên bố sẽ giải nghệ sau khi đạt Grand Slam, nhưng không ai muốn nghe theo mong muốn của cậu ấy, và không biết từ bao giờ, Thế Vận Hội Olympic năm sau như cái gông cùm khổng lồ, lúc nào cũng chỉ chực lao ra khoá chặt Kwon Jae Kyoung.

Khi Ji Heon quay lại bãi đậu xe, Jae Kyoung đang ngồi ở ghế phụ, nói chuyện điện thoại với ai đó. Có lẽ đội mũ lưỡi trai trùm kín đầu nên cậu ấy không hề nhận ra Ji Heon đã quay lại. Nhờ vậy mà khi vừa mở cửa xe, Ji Heon đã được chứng kiến một cảnh tượng khá bất ngờ.

“Cũng không vui như anh nghĩ. Anh sẽ không thể tưởng tượng nổi mỗi ngày tôi đều cảm thấy thế nào đâu.”

Jae Kyoung đang nói gì đó, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt. Mặc dù giọng nói có phần cộc lốc và cách nói chuyện ngắt quãng không khác gì bình thường, nhưng khóe môi ẩn hiện dưới chiếc mũ lưỡi trai lại nhấc lên một đường cong mềm mại.

Đó không hẳn là một nụ cười vui vẻ mà giống một nụ cười tự giễu hơn, nhưng khi kết hợp với lời than vãn pha chút làm nũng vừa rồi, nó lại tạo cảm giác như chàng trai trẻ này đang rất bất lực, nhưng chỉ có thể buông xuôi, chấp nhận thực tại. Kỳ quặc hơn nữa là nó lại xuất hiện trên người của một Alpha cao to, rất hiếm khi để lộ điểm yếu ra ngoài như Kwon Jae Kyoung.

Cảnh tượng này khiến Ji Heon khá sốc. Từ trước đến nay, trong mắt anh, Jae Kyoung chỉ là một cậu nhóc to xác với tâm hồn trẻ con bướng bỉnh, cứng đầu. Cách nghĩ này của Ji Heon phần lớn là bị vẻ mặt lạnh lùng, khó gần và cách nói chuyện cộc lốc của Jae Kyoung ảnh hưởng. Ji Heon không ngờ Jae Kyoung cũng có thể một nụ cười tràn ngập nam tính, trưởng thành như vừa rồi.

Tuy nhiên, ngay khi Ji Heon vừa mở cửa xe, nụ cười đó đã biến mất. Jae Kyoung trở lại với vẻ mặt vô cảm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nói với người đầu dây bên kia.

“Tôi cúp máy đây. Gọi lại sau nhé.”

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

Cận cảnh 4
Cận Cảnh
06/05/2025
hyung
Hyung, Em Đã Lớn Rồi! – P.S
04/05/2025
DỰ ÁN RON
Dự án RON
04/05/2025
To cao ong chu
Tố Cáo Ông Chủ Của Tôi
10/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
keonhacai uk88 https://rr88.wales/ hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ UK88 RR88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation