×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 12

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 12 - Hình như anh ấy đến xem con bơi?
Prev
Next

VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 12: Hình như anh ấy đến xem con bơi?

Vào sáng thứ Hai, ba ngày sau khi Jae Kyoung ký hợp đồng, thông tin về việc cậu ấy ký hợp đồng với Spoins đã đồng loạt xuất hiện trên nhiều phương tiện truyền thông. Ngay sau khi tin tức được đưa ra, tất cả các đường dây liên lạc của Spoins gần như bị tê liệt. Điện thoại, fax và thậm chí cả email chính thức của công ty đều tràn ngập các cuộc gọi yêu cầu xác nhận và rất nhiều các lời mời hợp tác, xin phỏng vấn.

Vào lúc hầu hết các nhân viên trong văn phòng đều bận rộn trả lời điện thoại, Ji Heon lại đang lu bu dọn dẹp bàn làm việc của mình. Mặc dù anh vẫn hay dọn dẹp bất cứ khi nào có thời gian rảnh, nhưng sau ba năm sử dụng, chỗ ngồi của anh vẫn có rất nhiều thứ linh tinh chất đống.

“Anh thực sự muốn đi sao, trợ lý Jeong? Thật sự? Thật sự luôn?”

Trợ lý Nam đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần đến nỗi tai Ji Heon muốn mọc kén, cuối cùng, anh ta lấy trộm một hộp ghim bấm từ ngăn kéo của Ji Heon – không phải cả chiếc bấm, mà chỉ lấy mỗi hộp ghim – ôm chặt lấy nó như thể đang giữ con tin: “Không, tôi không cho anh đi!”

“Tôi cũng không muốn đi đâu”

Ji Heon thành thật nói. Kể từ khi vào công ty, đây là lần đầu tiên anh nói điều gì đó một cách tha thiết như vậy, không chút giả dối, với một trăm phần trăm sự chân thành.

“Nói dối. Được thăng chức thì sao lại không muốn chứ? Hơn nữa, giờ anh sẽ được làm việc với Kwon Jae Kyoung mỗi ngày, tại sao lại không muốn, tại sao?”

Nếu Ji Heon có thể nói ra sự thật được thì đã đỡ…

“Tôi tặng anh cái này. Coi như món quà chia tay”

Ji Heon nói. Nghe vậy, trợ lý Nam vội vàng đặt hộp ghim bấm về chỗ cũ và nói: “Thôi, tôi không cần đâu. Không cần đâu”.

“Đừng đưa nó cho tôi, đừng đi mà!!”

Trợ lý Nam nài nỉ, khiến Ji Heon càng khó rời đi hơn. Trợ lý Nam là người bạn đầu tiên của Ji Heon ở công ty. Mặc dù Trợ lý Nam vào trước anh sáu tháng, nhưng họ bằng tuổi nhau và học cùng trường đại học, nên cả hai luôn xưng hô lịch sự với nhau. Dù vậy, họ vẫn nói chuyện thoải mái và không hề giữ kẽ, cả hai có thể tự nhiên phàn nàn về công việc và thậm chí còn nói xấu sếp. Thông thường, trợ lý Nam sẽ là người nói nhiều, còn Ji Heon là người lắng nghe, nhưng chỉ cần được nghe trợ lý Nam trút giận cũng đủ khiến Ji Heon cảm thấy vui vẻ vì có người chia sẻ, vì vậy, Ji Heon rất thích những buổi trò chuyện với trợ lý Nam. Việc họ là hai người duy nhất trong công ty hút cùng một loại thuốc lá cũng khiến anh cảm thấy yên tâm hơn.

“Sẽ gặp thường xuyên mà. Dù sao hai bộ phận cũng ở chung tầng ba.”

Ji Heon nói.

Cả nhóm quan hệ công chúng và nhóm quản lý đều thuộc Phòng Chiến lược. Nhóm quan hệ công chúng thuộc về bộ phận PR và nhóm quản lý thuộc về bộ phận chiến lược, vì vậy văn phòng của họ bị chia cắt, nhưng dù sao còn được ở chung một tầng. Khi Ji Heon nói sẽ gặp nhau ở phòng hút thuốc hoặc phòng nghỉ, trợ lý Nam càu nhàu.

“Bây giờ anh chuyển sang nhóm quản lý, chắc chắn anh sẽ phải đi công tác suốt ngày. Ai biết anh có còn đến công ty nữa không?”

“Chắc là không.”

 Ji Heon thành thật đáp.

Đó là lý do tại sao anh không thích. Nếu có thể, anh chỉ muốn đi làm bình thường mỗi ngày. Ji Heon còn có khao khát muốn cầu xin được đến công ty chấm công đầy đủ ấy chứ. Kể từ khi vào công ty đến giờ, đây là lần đầu tiên Ji Heon lưu luyến cuộc sống văn phòng đến vậy.

Nhưng với những người không biết chuyện, họ sẽ chỉ nghĩ rằng Ji Heon đang giả vờ. Sao Ji Heon có thể không hiểu được chứ, anh chỉ có thể cố gắng giữ im lặng và tập trung dọn dẹp đồ đạc.

“Vậy tôi đi đây. Cảm ơn mọi người trong thời gian qua”

Sau khi dọn dẹp xong bàn làm việc, Ji Heon cúi chào mọi người trong bộ phận PR và rời khỏi văn phòng.

Mang theo thùng đựng đồ đạc, Ji Heon di chuyển đến văn phòng của ban chiến lược, nhưng anh thực sự vẫn chưa thể tin được chuyện đang xảy ra:

[Có vẻ như công ty chúng ta cũng sẽ tham gia vào cuộc chiến giành giật Kwon Jae Kyoung. Nghe nói Giám đốc Go đã tuyên bố sẽ cố hết sức để tranh thủ cơ hội gặp mặt.]

Trợ lý Nam đã nói với Ji Heon như vậy vào thứ Hai tuần trước. Anh còn cười nhạo và nói rằng đó là điều bất khả thi. Vậy mà chỉ một tuần sau, vào ngày hôm nay, anh đã trở thành người quản lý độc quyền cho Kwon Jae Kyoung, được chuyển hẳn đến bộ phận quản lý. Dù biết đời người thật khó đoán, nhưng khi chính bản thân mình được trải nghiệm, Ji Heon thật sự không có cách nào vui vẻ nổi.

“Ồ, trợ lý Jeong, chuyển phòng làm việc vất vả quá đúng không”

Vừa bước vào văn phòng của nhóm Quản lý, trưởng nhóm Lee Yoo Jung đã niềm nở chào đón Ji Heon Chắc do trước đây khác bộ phận nên hai bên cư xử có hơi xã giao xa cách, nhưng vừa trở thành đồng nghiệp cùng nhóm là cách nói chuyện đã trở nên thân thiện hơn hẳn.

“Để xem nào. Chỗ nào tốt cho trợ lý Jeong ngồi nhỉ?”

Trưởng nhóm Lee vừa nói vừa nhìn quanh văn phòng. Vì nhóm quản lý thường xuyên phải đi công tác, nên số lượng bàn làm việc trống nhiều hơn so với diện tích văn phòng. Dù là nhân viên phụ trách hiện trường thì cũng cần có chỗ làm việc tử tế, nên công ty đã kê đầy bàn ghế ở khắp mọi nơi, kể cả những góc khuất, để tạo chỗ nghỉ ngơi cho các anh tài hay chạy vặt của nhóm quản lý.

“Chỗ này được không? Tạm thời hai bên đều trống nên cậu có thể chất tạm đồ đạc lên đó.”

Trong số những góc khuất đó, Trưởng nhóm Lee đã tìm một góc thoáng đãng nhất rồi giới thiệu cho Ji Heon.

“Vâng, được ạ. Tôi sẽ dọn dẹp đồ đạc ngay” Ji Heon đáp.

“Cứ từ từ thôi. Sắp tới cậu sẽ bận rộn lắm đấy. Chiều nay phải đến chào hỏi Chủ tịch rồi còn gì.”

“Vâng. Hình như tôi cũng phải ghé qua Liên đoàn nữa.” Ji Heon nói thêm.

“Đi hết chỗ này chỗ kia chắc cũng muộn rồi. Ghé qua Liên đoàn xong thì cậu tan làm luôn đi. Đừng quay lại công ty nữa.”

“Nhưng công việc còn nhiều quá.” Ji Heon cười gượng gạo.

“Không sao đâu” Trưởng nhóm Lee mỉm cười nói.

“Trước khi team phụ trách độc quyền được thành lập, cả nhóm quản lý sẽ hỗ trợ cậu, đừng cố tự làm mọi việc. Một mình trợ lý Jeong không thể cáng đáng hết được đâu.”

“Cảm ơn chị.” Ji Heon lịch sự đáp. 

Có lẽ vì cảm xúc như trút được gánh nặng hiện rõ trên mặt anh nên trưởng nhóm Lee đã khoanh tay cười lớn.

“Lần đầu làm công tác quản lý mà lại được giao cho vận động viên khó nhằn thế kia thì phải làm sao đây chứ? Khổ sở cho cậu rồi.” Trưởng nhóm Lee nói.

“Vận động viên khó nhằn” mà trưởng nhóm Lee vừa nhắc là muốn ám chỉ độ nổi tiếng của Kwon Jae Kyoung hay muốn chửi xéo cậu ấy khó ở đây…

Có lẽ là cả hai. Khi Ji Heon cười gượng cúi đầu, thì chiếc điện thoại trong túi quần của anh đổ chuông. Không hẹn mà gặp, trên màn hình là tên Bà Shim, mẹ của vận động viên khó nhằn kia.

“Bác đã xem bài báo rồi, do bên cháu viết phải không?” Bà Shim vừa mở cửa đã hỏi.

“Vâng, bên cháu đã gửi thông cáo cho báo chí” Ji Heon đáp.

“Thế à. Dù sao sau này bác cũng không phải bận tâm đến mấy chuyện đó nữa, nghĩ vậy cũng nhẹ đầu. Đối phó với cánh phóng viên mệt mỏi lắm. Hôm nay bài báo vừa lên là mấy người quen biết đã gọi điện tới tấp, bác toàn bảo họ hỏi bên Spoins rồi cúp máy.”

“Bác làm đúng lắm ạ. Giờ những chuyện đó cứ để bên cháu lo.”

Bà Shim hài lòng gật đầu rồi dẫn Ji Heon vào phòng khách.

“Chắc cháu bất ngờ lắm khi bác gọi điện bảo cùng ăn trưa nhỉ? Giờ chúng ta là người một nhà rồi mà. Bác phải mời cháu một bữa chứ.”

Đúng như lời bà nói, trên bàn lớn đã bày biện sẵn thức ăn. Nhìn sơ qua thì có vẻ không phải đồ mua sẵn mà là mấy món tự làm. Ji Heon đã nghĩ là sẽ được mời đi ăn ở nhà hàng khách sạn nào đó, thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên.

“Bác tự tay làm hết ạ?”

“Ôi trời, tất nhiên rồi. Là bác mời khách cơ mà.”

Bà Shim cười nói.

“Vì thế nên bác mới thuê căn hộ dịch vụ đấy. Nhưng dạo này căn hộ dịch vụ toàn dùng bếp từ nên nấu nướng bất tiện lắm. Bác thích bếp ga hơn.”

Ji Hoan ngồi xuống vị trí ngay giữa bàn theo lời mời của bà Shim. Nhìn kỹ thì thấy số lượng món ăn không nhiều nhưng thực đơn khá thịnh soạn. Toàn là những món bổ dưỡng, giàu protein như sườn hầm, bào ngư nướng, canh gà hầm sâm… Đúng là tài nghệ của mẹ vận động viên có khác.

“Thực ra Jae Kyoung không kén ăn, nhưng mà sống ở nước ngoài lâu ngày, thi thoảng cũng thèm đồ Hàn Quốc. Bên đó nhà hàng Hàn Quốc cũng không nhiều, lái xe đi xa như vậy thì thà bác tự nấu còn hơn.”

“Chưa chắc ở nhà hàng đã bày biện đẹp mắt như thế này đâu ạ.”

Vì chưa nếm thử nên Ji Heon đành phải khen ngợi hình thức bên ngoài trước. Quả thật, cách trình bày rất đẹp mắt và có vẻ như bà Shim đã bỏ rất nhiều tâm huyết.

“Toàn là những món Jae Kyoung hay ăn nên bác mới làm đấy. Giờ nó sắp giải nghệ, bác cũng hết vất vả mấy chuyện hậu cần này, nghĩ thì vừa thấy nhẹ nhõm vừa thấy tiếc nuối.”

“Ý bác là sau này giải nghệ rồi, cậu ấy có ăn gì thì bác cũng mặc kệ á?”

Nghe Ji Heon có ý trêu đùa, bà Shim cũng đáp lại bằng một câu bông đùa: “Tất nhiên rồi. Giải nghệ xong, nó muốn ăn gì, ở đâu thì kệ nó chứ.”

“Mục tiêu cuối cùng của công ty quản lý là đảm bảo cho vận động viên có cuộc sống thoải mái sau khi giải nghệ. Có lẽ cháu nên đăng ký cho cậu ấy một khóa học nấu ăn ngay mới được.”

“Ôi cháu khéo lo, cứ thoải mái thôi. Có nhiều tiền thì muốn ăn gì mà chẳng được.”

Bà Shim xua tay tỏ vẻ bất lực. Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của bà, Ji Heon bật cười, đúng lúc đó, cánh cửa phòng bên trong bật mở và Jae Kyoung bước ra.

“Vận động viên Kwon Jae Kyoung cũng ở nhà sao?”

Ji Heon giật mình đứng bật dậy, anh cứ nghĩ Jae Kyoung đang ở bể bơi tập luyện.

“Sao anh lại nói chuyện kiểu này nữa.”

Jae Kyoung cau mày, bước ra phòng khách.

“Cháu cứ nói chuyện thoải mái thôi. Người nhà cả mà.”

Bà Shim vừa cười vừa nói rồi vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh, ý bảo Jae Kyoung lại ngồi.

“Sáng nay gọi điện nó cũng chẳng nói gì với bác đâu, tự dưng lúc nãy bảo mệt nên về sớm. Bác chỉ tính có hai bác cháu mình ăn uống vui vẻ, chuẩn bị có từng này món. Bây giờ lại phải tất bật nấu canh gà hầm sâm. Mà thôi, nấu bằng nồi áp suất thì cũng nhanh.”

“Ra vậy ạ.”

Mặc dù bị nói xấu ngay trước mặt nhưng Jae Kyoung vẫn tỏ ra thờ ơ. Ji Heon cúi người xuống vì bàn ăn khá thấp, lên tiếng hỏi Jae Kyoung vóc dáng cao lớn, đang ngồi với tư thế khó khăn: “Cậu không sao chứ? Có bị ốm ở đâu không?”

“Không cần bận tâm sức khoẻ của em.”

“Jae Kyoung à.”

Bà Shim lên tiếng nhắc nhở con trai.

“Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi, nói chuyện cho đàng hoàng.”

Sau đó, bà quay sang Ji Heon, nở nụ cười xin lỗi thay cho con trai.

“Ý của Jae Kyoung không phải như vậy đâu, nó chỉ không thích người khác lo lắng cho mình thôi.”

Tình mẫu tử cố gắng bao che cho lời nói thô lỗ của con trai khiến Ji Heon không khỏi đồng cảm. Anh im lặng gật đầu mà không nói thêm gì.

“Vâng, không sao đâu ạ.”

Nhìn thấy Ji Heon mỉm cười, bà Shim thở dài.

“Nó không có ý xấu gì đâu, có cái không biết ăn nói thôi, nói thế nào nhỉ…”

“Là thẳng thắn.”

Jae Kyoung vừa gắp thịt gà trong nồi canh vào bát mình vừa nói.

“Con còn nói thế được à?”

Bà Shim bực tức quát lên.

“Con thấy thế là thẳng thắn hả? Người khác nhìn vào chỉ thấy con bất lịch sự thôi. Nói chuyện cho dễ nghe một chút có mất gì đâu, cứ phải nói năng hàm hồ như vậy mới chịu được ư?”

Chứng kiến cảnh bà Shim mắng con trai xối xả, Ji Heon không khỏi ngạc nhiên. Anh cứ ngỡ lý do khiến Jae Kyoung kém giao tiếp là do môi trường gia đình. Chắc chắn cậu ấy đã được nuông chiều từ nhỏ nên mới hành xử như vậy.

Nhưng nhìn bầu không khí hiện tại thì có vẻ không phải như những gì Ji Heon nghĩ. Nghe cách nói chuyện của bà Shim thì có vẻ như bà đã nhiều lần la mắng và dạy dỗ con trai về vấn đề này, nhưng Jae Kyoung vẫn chứng nào tật nấy. Nói cách khác, đó là bản tính trời sinh của cậu ấy. Jae Kyoung là kiểu người từ khi còn trong bụng mẹ đã không có tố chất để hòa nhập xã hội.

“Trước đây nó không thô lỗ như vậy.”

Bà Shim thanh minh.

“Lúc nhỏ, tuy Jae Kyoung không phải là đứa trẻ hay nói lời ngọt ngào nhưng cũng không đến mức như thế này. Phải đến lúc bắt đầu học bơi, tính tình nó mới thay đổi nhiều. Chính xác là từ khi chuyển đến Ilsan. Chắc do lúc đó nó còn nhỏ mà đã được nhiều người chú ý nên mới bị ảnh hưởng như vậy. Mà Ji Heon cũng biết đấy, cái giới… nó phức tạp lắm.”

Bà Shim cười méo mó nhìn Ji Heon. “Phức tạp” là một từ ngữ quá mơ hồ và trừu tượng để diễn tả, nhưng Ji Heon hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của bà. Đúng là cái giới đó “phức tạp” thật.

“Bơi lội là hoạt động dưới nước, nhưng kỳ lạ là những cuộc tranh đấu trên cạn mới khiến cho người ta hiểu nó khốc liệt đến mức nào. Ai nấy đều nhìn chằm chằm nhau với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Vừa cười nói, vừa giả vờ cô lập, giả vờ cổ vũ, nhưng trong lòng ai cũng ghen ghét, đố kỵ. Rồi sau khi nói hết lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng lại khuyên răn nên nhường nhịn người khác một chút, bảo với huấn luyện viên cho tập chung với ai đó. Nếu không đồng ý thì họ sẽ mắng chửi không tiếc lời. Nào là tham lam, ích kỷ, rồi thì một mình giỏi giang cũng chỉ khiến người ta khinh khi.”

Bà Shim rùng mình như thể cảm thấy rất ghê tởm. Ji Heon hoàn toàn hiểu cảm giác đó. Bản thân anh khi nhớ lại những ánh mắt soi mói, ghen tị bủa vây anh trong quá khứ cũng cảm thấy khó chịu, huống chi là Jae Kyoung.

“Bác cũng quen với việc phải xã giao với đủ loại người, nhưng thằng nhà bác vốn không có khiếu giao tiếp, nên nó đã phải trải qua giai đoạn rất khó khăn.”

Bà Shim nói, tay chỉ về phía con trai đang ngồi bên cạnh. Tất nhiên, Jae Kyoung chẳng mảy may quan tâm đến câu chuyện của mẹ mình. Cậu ấy chỉ tập trung vào việc xử lý miếng thịt gà trong đĩa. Khác với mọi người, cậu ấy thích ăn cánh gà hơn là đùi.

“Lúc mới chuyển sang bể bơi khác, Jae Kyoung cũng cố gắng cư xử lễ phép, nhưng rồi không thể chịu đựng được nữa nên lại để lộ bản chất thật của mình. Thế là ngay lập tức, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, nói này nói nọ, bảo nó xấc xược. Bác cũng muốn mặc kệ tất cả, nhưng nghĩ đến việc sau này vẫn phải gặp mặt những người đó ở bể bơi nên đành nhịn. Bác đã dặn Jae Kyoung là nếu không thể nói năng tử tế thì tốt nhất đừng nói gì cả, thế là từ đó nó im bặt, không nói một lời nào.”

À, ra là vậy.

Ji Heon cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao Jae Kyoung lại coi tất cả mọi người ở bể bơi như người vô hình.

Lời khuyên của bà Shim, rằng nếu không thể nói chuyện một cách tử tế thì tốt nhất là đừng nói gì cả, có thể coi là rất hợp lý. Tuy nhiên, điểm sai lầm ở đây chính là người thực hiện lời khuyên đó lại là Kwon Jae Kyoung. Thông thường, khi nghe những lời như vậy, người ta sẽ tự suy xét lại bản thân và cố gắng cư xử lịch sự hơn. Nhưng Jae Kyoung thì khác, cậu ấy đã thực sự im lặng, không nói một lời nào. Thậm chí, ngay cả khi người bên cạnh gọi, cậu ấy cũng giả vờ như không nghe thấy và bỏ đi.

“Điều bác cảm thấy thoải mái nhất khi đến Úc chính là ở đó không có những kẻ suốt ngày soi mói, dòm ngó người khác. Bản thân các vận động viên bên Úc đã phải cạnh tranh khốc liệt với nhau để giành suất thi đấu quốc gia, nên họ chẳng còn thời gian đâu mà để ý đến những du học sinh như Jae Kyoung nhà bác. Hơn nữa, ở đó cũng không có chuyện phụ huynh can thiệp quá sâu vào việc tập luyện của con cái như ở Hàn Quốc.”

“Đúng là giới bơi lội Hàn Quốc có phần hơi cực đoan ạ.”

Ji Heon cười buồn nói.

“Không giống như ở nước ngoài, nơi mà trẻ em cùng nhau tập luyện đủ loại hình thể thao như sở thích, rồi khi lớn lên, chúng thoải mái lựa chọn con đường trở thành vận động viên. Ở Hàn Quốc, ngay từ đầu, các bậc ba mẹ đã xác định sẽ đào tạo con cái trở thành vận động viên, nên ai cũng nóng vội, sốt ruột. Hơn nữa, do các vận động viên còn nhỏ tuổi, nên vai trò của người giám hộ rất quan trọng. Điều này cũng gián tiếp ép các bậc phụ huynh như bác tham gia vào cuộc cạnh tranh chung với con mình.”

“Chuyện họ tìm kiếm thông tin, dò hỏi này nọ thì bác có thể hiểu được. Bản thân bác cũng từng như vậy.”

Bà Shim tỏ vẻ không muốn chỉ trích hành động đó. Bà biết rõ rằng nếu làm vậy thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

“Nhưng việc họ dựng chuyện, bịa đặt thì bác thực sự không thể hiểu nổi. Chưa kể, họ còn tò mò về chuyện riêng tư của người khác, những chuyện chẳng liên quan gì đến bơi lội. Con trai lớn của bác còn không hề tập bơi, vậy mà cứ nhìn thấy nó là họ lại hỏi han đủ thứ, khiến thằng bé phát ốm lên được.”

Đây là lần đầu tiên bà Shim nhắc đến con trai cả của mình. Nhân tiện, Ji Heon liền hỏi thăm:

“Jae Jun dạo này thế nào rồi ạ?”

Vừa nói ra, anh chợt phân vân không biết mình nhớ đúng tên hay không. May thay, bà Shim mỉm cười đáp:

“Nó vẫn khỏe. Nó sống rất tốt.”

“Nhờ Ji Heon quan tâm, chăm sóc Jae Jun mà bác thấy biết ơn lắm. Lúc đó, nó mới chuyển đến nên chưa quen chỗ ở, lại không có bạn bè nên rất buồn. Nhưng từ khi chơi thân với Ji Heon, nó đã vui vẻ hơn, không còn cảm thấy chán nản khi phải chờ đợi ở bể bơi nữa. Nhờ vậy mà bác cũng yên tâm hơn.”

……Anh đã chăm sóc cậu ta chu đáo đến vậy sao? Ji Heon chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với Jae Jun vài câu thôi mà.

Ji Heon hơi bối rối, nhưng rồi anh cho rằng đó chỉ là cách nói cường điệu của bà Shim nên không để tâm lắm.

“Jae Jun là một cậu trai ngoan ngoãn, dễ mến. Nhờ có Jae Jun mà cháu cảm thấy bớt nhàm chán trong những lúc nghỉ ngơi giữa giờ tập luyện. Nói chuyện với Jae Jun rất thú vị, em ấy cũng rất thông minh.”

Mắt đổi mắt, răng đổi răng, đối phương đã nói quá để tâng bốc anh thì anh cũng phải tâng bốc để đáp lại. Ji Heon không tiếc lời khen ngợi con trai cả của bà Shim.

“Jae Jun còn bằng tuổi em gái cháu, nên cháu coi em ấy như em trai ruột của mình vậy.”

Anh vừa dứt lời, Jae Kyoung đột nhiên đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, tạo ra tiếng vang lớn. Sau đó, cậu ấy đứng dậy, bỏ đi mà không nói một lời nào.

“Sao vậy? Con ăn xong rồi à?”

Bà Shim ngạc nhiên hỏi, nhưng Jae Kyoung không trả lời.

“Hầy, thật là…”

Đợi đến khi Jae Kyoung bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại, bà Shim mới thở dài ngao ngán, bà lẩm bẩm: “Nó vẫn cứ thế” Sau đó quay sang xin lỗi Ji Heon với vẻ mặt bối rối:

“Xin lỗi cháu. Tính của Jae Kyoung nhà bác có hơi thất thường.”

“Không sao đâu ạ.”

Ji Heon đang phân vân không biết nên nói gì trong tình huống này thì bà Shim đã lên tiếng trước:

“Chắc sau này xem hồ sơ thì cháu cũng biết, bác và ba của bọn trẻ đã ly hôn được một thời gian rồi.”

“Vâng, cháu biết ạ.”

“Ừm. Khoảng năm năm gì đó. Jae Kyoung bắt đầu tập luyện ở Úc được một thời gian thì bọn bác chia tay.”

Trong giới thể thao chuyên nghiệp, chuyện này cũng không hiếm gặp. Để một vận động viên có thể thành công, ít nhất một trong hai người, hoặc ba hoặc mẹ phải từ bỏ công việc để theo sát con cái. Đặc biệt là những môn thể thao không phổ biến, thiếu thốn cơ sở vật chất trong nước thì việc tập huấn nước ngoài là điều không thể tránh khỏi. Và trong quá trình đó, việc ba mẹ ly hôn hay gia đình tan vỡ là điều mà không ít vận động viên đã phải trải qua.

“Anh trai nó theo ba, thỉnh thoảng chỉ gọi điện thoại hỏi thăm nhau thôi. Còn Jae Kyoung… Thật ngại khi phải nói ra, nhưng nó vốn không hợp với anh trai mình. Sau khi bác ly hôn, hình như hai đứa cũng chẳng liên lạc gì mấy.”

“Ra vậy…” Dù nói như thể chỉ mới biết nhưng thật ra Ji Heon cũng không quá bất ngờ. Thái độ của Jae Kyoung đối với Jae Jun ở bể bơi mười năm trước, Ji Heon cũng đã chứng kiến không ít lần, nếu bà Shim nói hai anh em thân thiết với nhau thì Ji Heon mới cảm thấy lạ.

“Suốt thời gian qua, một mình bác ở nước ngoài chăm sóc cho Jae Kyoung chắc hẳn rất vất vả.”

“Không đâu. Nếu cứ ở lại Hàn Quốc, có khi còn vất vả hơn ấy, nhưng ở Úc thì mọi chuyện lại khác hẳn.”

Bà Shim vừa cười vừa nói rằng ngoài việc bất đồng ngôn ngữ thì mọi thứ ở Úc đều tốt hơn Hàn Quốc.

“Điều khiến các bậc phụ huynh có con cái theo nghiệp thể thao lo lắng nhất là khi con cái không đạt thành tích tốt hay bị chấn thương, nhưng Jae Kyoung chưa từng khiến bác phải lo lắng về những vấn đề đó. Ở Hàn Quốc nó đã thi đấu rất tốt, nhưng sau khi sang Úc thì thành tích của nó còn tốt hơn, liên tục phá vỡ kỷ lục của chính mình, đến bác nhìn còn thấy phấn khích nữa là. Còn về chi phí tập huấn thì… Dù đã ly hôn nhưng ba nó vẫn luôn chu cấp đầy đủ, nên bác cũng không phải lo lắng gì về vấn đề đó.”

Nghe nói gia đình bên nội của Jae Kyoung rất giàu có. Còn bên ngoại thì có truyền thống làm giáo dục, bản thân bà Shim trước khi kết hôn cũng từng là giáo viên cấp hai một thời gian. Nếu nhiều thế hệ đều là nhà giáo thì có thể xem là gia đình trung lưu bình thường, nhưng bà Shim lại đặc biệt chú trọng đến thu nhập của con trai. Nghe bà nói chuyện, có vẻ như bà cũng bị ảnh hưởng bởi việc phải dè chừng gia đình giàu có của chồng cũ.

“Thật lòng mà nói, lúc hợp đồng với Karba đổ bể, bác đã nghĩ là mọi chuyện tiêu tan hết rồi, nhưng thật may mắn là con trai bác cũng ký được hợp đồng với Spoins.”

Sau khi hợp đồng được ký kết suôn sẻ, bà Shim không còn gì để lăn tăn nữa, hoàn toàn chuyển sang chế độ hợp tác với Spoins.

“Hơn nữa, Jae Kyoung còn bảo là sẽ nhận lời quay quảng cáo hết mức có thể. Tất cả là nhờ phúc của cháu Ji Heon, à không, phải là trợ lý Jeong mới đúng.”

“Không dám ạ, cháu nào dám nhận.”

“Ôi dào, cháu đừng nói vậy. Nếu không có trợ lý Jeong thì Jae Kyoung đã chẳng đời nào chịu ký hợp đồng với Spoins đâu.”

Nghe bà Shim nói vậy, Ji Heon giật mình. Ý bà là gì đây? Chẳng lẽ mẹ của Jae Kyoung biết chuyện tờ giấy cam kết mà anh đã viết rồi sao?

Anh không dám hỏi thẳng, chỉ biết đảo mắt nhìn xung quanh, thì bà Shim đã lên tiếng trước.

“Có gì đâu, nếu không phải cháu thì làm sao Jae Kyoung biết đến Spoins chứ? Lúc đó, khi nhận được liên lạc từ Spoins, nó còn chẳng thèm để ý, nhưng sau khi nghe nói có Jeong Ji Heon đang làm việc ở đó, lại còn đích thân liên lạc với bác, thì nó mới chịu gặp mặt đấy.”

“À…”

Thì ra là vậy. Ji Heon thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng dù vậy thì những gì bà Shim vừa nói cũng là một câu chuyện khá bất ngờ đối với Ji Heon.

“Ra vậy… Cháu cứ nghĩ là do bác đã vất vả thuyết phục cậu ấy. Cháu còn đang tự hỏi không biết bác đã phải tốn bao nhiêu công sức để thuyết phục được Jae Kyoung nữa.”

“Nếu bác sắp xếp thì nó đã gạt đi từ đời nào rồi. Lúc đó nó chẳng có ý định ký hợp đồng với Spoins gì cả. Bác là kiểu người đã không làm thì thôi, chứ đã làm là phải dứt khoát.”

Đúng vậy. Lúc đó bà Shim cũng nói những lời tương tự rồi cúp máy. Vậy mà tự dưng lại gọi tới bảo là sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt cho Spoins, khiến Ji Heon không khỏi ngỡ ngàng…

Ra là Jae Kyoung chủ động muốn gặp mặt.

Anh chưa từng nghĩ đến khả năng đó. Đến tận lúc này, khi nghe bằng chính tai mình, Ji Heon vẫn không dám tin.

Ji Heon không biết phải nói gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan vào nhau dưới gầm bàn, thì bà Shim lại lặp lại câu nói quen thuộc.

“Cháu biết là Jae Kyoung thích cháu từ lâu rồi mà đúng không? Cứ mỗi lần bác hỏi chuyện ở bể bơi thì nó chẳng bao giờ kể về huấn luyện viên, chỉ toàn nói ‘Hôm nay có gặp anh Ji Heon không’, ‘Không gặp’, ‘Hình như anh ấy đến xem con bơi’, ‘Anh ấy đến rồi’…”

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

Thien ma
Chỉ khi Thiên Ma mất trinh thì võ lâm mới có thể tồn tại
04/05/2025
Soi to hong
Nhiệm Vụ Sợi Tơ Hồng
07/05/2025
mqh giữa chúng ta hiện tại
Mối Quan Hệ Giữa Chúng Ta Hiện Tại
04/05/2025
b45 cover
Đột Nhập Trái Tim
14/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
keonhacai uk88 https://rr88.wales/ hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ UK88 RR88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation