DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 10
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 10: Nói chuyện riêng nhé?
“Chuyện cháu muốn nói với Jae Kyoung là về hợp đồng sao?”
Bà Shim hỏi với vẻ mặt phức tạp.
“Dạ không, không phải ạ.”
Ji Heon vội vàng đáp. Anh rất muốn giải thích lý do thực sự khiến anh phải gặp Jae Kyoung, nhưng những từ ngữ mà anh phải dùng – nào là omega, pheromone, chip, mùi hương, v.v. – đều khiến Ji Heon cảm thấy ngượng ngùng. Hơn nữa, dù anh không chắc nhưng có vẻ bà Shim đang khó chịu vì chuyện hợp đồng đã được tiến hành mà không thông qua bà. Ji Heon không muốn khiến bà thêm bực mình.
“Dù sao thì cháu cũng xin lỗi ạ. Đáng lẽ cháu nên nói với bác trước.”
Cuối cùng, Ji Heon quyết định gạt lời giải thích sang một bên và xin lỗi trước. Ngồi trong quán cà phê sang trọng của khách sạn, nơi được trang trí bằng hoa tươi, giai điệu cổ điển du dương vang lên, Ji Heon lại cúi gằm mặt như đang sám hối, anh tự hỏi mình đang làm trò hề gì thế này. Anh cảm thấy mình như một kẻ xấu xa đã dụ dỗ con trai ngây thơ của người khác. Nếu bây giờ bà Shim nói “Cậu dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ con trai tôi?”… Cảnh tượng đó đẹp đến mức không khác gì một bộ phim truyền hình dài tập. May mắn thay, bà Shim đã không nói như vậy.
“Không sao. Đó là việc của Jae Kyoung, nên nói chuyện với Jae Kyoung trước là đúng rồi.”
Tuy nhiên, nét mặt bà Shim cho thấy bà vẫn không hài lòng. Trong khi Ji Heon đang băn khoăn không biết nên tiếp lời ra sao thì bà Shim đã lên tiếng trước.
“Thực lòng mà nói, bác khá bất ngờ. Làm sao mà không bất ngờ được chứ. Đứa con trai vừa đi tập huấn về đã tuyên bố nó sẽ ký hợp đồng với Spoins. Một lời giải thích nó cũng không hé, bác thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
…Tên nhóc đó không chỉ lạnh nhạt với người ngoài mà còn đối xử với cả gia đình như vậy sao? Ji Heon thầm nghĩ.
“Hơn nữa, đó không phải là công ty mà nó đã cân nhắc ký hợp đồng từ trước, mà là một công ty cho đến tận hôm qua nó còn không biết tên. Thậm chí gặp mặt rồi mà nó cũng có thèm quan tâm đâu.”
“Vâng, cháu hoàn toàn hiểu tại sao bác lại ngạc nhiên ạ.”
Ji Heon điềm tĩnh đáp lại. Anh hoàn toàn thấu hiểu cảm giác khó chịu của bà Shim. Vì chính bản thân anh khi nghe Jae Kyoung nói muốn ký hợp đồng với Spoins cũng đã nghĩ tai anh có vấn đề mà… Đứng ở vị trí của bà Shim, có lẽ bà còn thấy hoang mang hơn Ji Heon nhiều.
“Trà đen nóng và Americano đá của quý khách đây ạ.”
Nhân viên phục vụ mang đồ uống đến.
Bà Shim cầm tách trà nóng hổi trước mặt lên, nhấp một ngụm rồi đặt xuống. Bà thở một hơi rõ dài, nói.
“Nhưng công ty của Ji Heon cũng có tiếng tăm nên bác nghĩ cũng ổn hơn những nơi khác. Chắc Jae Kyoung cũng nghĩ giống bác, nên mới quyết định ký hợp đồng.”
Nói rồi, bà dựa người vào lưng ghế sofa. Tư thế ngồi thoải mái hơn khiến nét mặt bà cũng giãn ra đôi chút. Vừa bắt chéo chân, bà Shim vừa nói tiếp.
“Chắc cháu cũng đoán được phần nào rồi, việc Jae Kyoung ký hợp đồng với công ty quản lý là do bác ép nó đấy. Bác nghĩ trước khi giải nghệ, nếu muốn quay vài quảng cáo thì nên ký hợp đồng với công ty quản lý để họ lo liệu mọi việc sẽ tiện hơn.”
Bà Shim ngừng lại một chút, thở dài khe khẽ.
“Nghe thì có vẻ như bác đang muốn lợi dụng con trai để kiếm tiền, nhưng thật lòng mà nói, bác mong Jae Kyoung có thể quay được nhiều quảng cáo. Cháu biết đấy, bơi lội không phải môn thể thao phổ biến như bóng chày hay bóng đá, đâu phải muốn ký hợp đồng nhận lương cao là được, cùng lắm có tiền thưởng khi thi đấu thắng giải, nhưng số tiền cũng chẳng được bao nhiêu. Mỹ hay Úc còn có nhiều giải đấu, chứ ở Hàn Quốc cũng chẳng có mấy. Dù có lương hưu Olympic đi nữa, nhưng quy ra lương tháng thì cũng chẳng được bao nhiêu. Giờ muốn đổi nghề khác cũng khó, từ bé đến lớn, nó đã vắt kiệt sức, khổ sở luyện tập, nên bác chỉ mong sau khi giải nghệ, nó có thể sống thoải mái, không phải lo nghĩ gì. Chẳng phải bậc làm ba mẹ nào cũng mong muốn điều đó sao?”
“Đúng vậy ạ.”
Ji Heon gật đầu. Câu trả lời tuy ngắn gọn nhưng anh hoàn toàn hiểu những gì bà Shim muốn nói. Có lẽ bậc phụ huynh nào có con cái theo nghiệp vận động viên cũng có chung tâm tư như vậy. Bản thân anh từng là vận động viên, giờ đây lại làm công việc hỗ trợ cho các vận động viên, Ji Heon hiểu rõ điều này hơn ai hết.
“Lý do bác muốn Jae Kyoung làm việc với Karba là vì điều kiện hợp đồng của tốt hơn hẳn những nơi khác.”
Bà Shim vẫn nói với giọng đầy phiền muộn.
“Nhưng để ký hợp đồng với điều kiện đó thì Jae Kyoung buộc phải tham gia Olympic năm sau. Trong khi nó đã quyết tâm giải nghệ rồi.”
“Dạ thưa bác, thật ra cháu cũng đang phân vân không biết có nên hỏi điều này hay không…”
Ji Heon ngập ngừng lên tiếng.
“Tại sao vận động viên Kwon Jae Kyoung lại từ chối tham gia Olympic ạ?”
“Nói là không muốn tham dự Olympic thì không đúng, mà là thằng nhóc đó muốn giải nghệ.”
Bà Shim sửa lại cho chính xác.
“Nó nói với bác, chỉ thi đấu đến hết năm nay thôi.”
“Tại sao vậy ạ? Có phải cậu ấy gặp vấn đề về sức khỏe hay…”
“Không phải, không phải do chấn thương đâu. Chỉ là nó không muốn thi đấu nữa thôi. Nó nói mục tiêu ban đầu của nó là giành được Grand Slam, khi đạt được mục tiêu đó thì nó sẽ giải nghệ.”
Nói như vậy, có nghĩa là nếu các giải đấu để lấy được Grand Slam được tổ chức vào năm sau thì Jae Kyoung vẫn sẽ thi đấu đến tận năm sau.
“Cái tính bướng bỉnh của nó thì ai mà lay chuyển được chứ. Bên Karba có nói bác là thử khuyên nhủ nó xem sao, nhưng nếu nó nghe lời bác, thì nó đã làm từ lâu rồi. Nó chịu đồng ý ký hợp đồng với công ty quản lý và quay quảng cáo, xem như là đã cố gắng thực hiện hết mọi mong muốn của bác. Giờ làm sao bác ép nó tham gia Olympic được nữa.”
Tuy nói vậy, nhưng với tính cách của bà Shim, chắc chắn bà đã nói Jae Kyoung hãy tham gia Olympic ít nhất là hai mươi lần. Chỉ là Kwon Jae Kyoung phớt lờ, không nghe mà thôi.
“Vì vậy nên bác cũng nghĩ Karba sẽ không phù hợp với Jae Kyoung. Cả hai bên đều quá cứng đầu. Bác chỉ còn cách tìm một công ty khác, nhưng nói thật là bác chưa từng nghĩ đến Spoins. Bởi vì điều kiện hợp đồng của các công ty khác tốt hơn nhiều. Nói thẳng ra là số tiền mà Spoins đề nghị quá thấp.”
“Ra vậy…”
Ji Heon cúi đầu, tỏ vẻ áy náy. Anh đã nghĩ rằng mức giá mà Spoins đưa ra khá cao so với mặt bằng chung, nhưng hóa ra lại không đáng là bao. Không biết những công ty khác đã đưa ra mức giá khủng khiếp đến nhường nào. Có phải họ sẵn sàng bán cả tòa nhà công ty chỉ để có được Kwon Jae Kyoung không?
Ji Heon chợt nhận ra được sức hút và giá trị của Kwon Jae Kyoung trên thị trường lớn đến nhường nào, cũng như quyết tâm của các công ty khác lớn đến đâu. Vậy mà Spoins, công ty nhỏ tham gia với ý định “thử vận may” lại có thể chiêu mộ được Kwon Jae Kyoung. Nếu bọn họ để lộ điều kiện hợp đồng, e rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.
“Vì vậy ban đầu khi nghe Jae Kyoung nói, bác cũng khá bất ngờ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì thấy cũng không tệ.”
“Jae Kyoung nói với bác là nó sẽ quay nhiều quảng cáo phải không?” Bà Shim vừa hỏi vừa nâng tách trà lên.
“Dạ vâng ạ.”
Ji Heon vội vàng đáp.
“Nhưng mà, bác thấy hình như nó không được thoải mái cho lắm.”
“Ban đầu, vận động viên Kwon Jae Kyoung chỉ muốn nhận lời quay khoảng ba video quảng cáo thôi ạ.”
“Đó là do bác năn nỉ mãi, nó mới đồng ý quay ba video đấy.”
Bà Shim nói rồi nhấp một ngụm trà. Lần này, bà không đặt tách xuống mà tiếp tục nói.
“Vì vậy nên khi nghe nó nói sẽ ký hợp đồng với Spoins, còn chấp nhận quay nhiều quảng cáo, bác đã nghĩ chắc nó chỉ quay thêm được một, hai video là cùng. Ai ngờ đâu nó lại đồng ý quay theo yêu cầu của công ty. Bác thật sự rất sốc, không hiểu sao công ty cháu có thể thuyết phục được nó nữa.”
“Ấy không, chúng cháu không hề dùng thủ đoạn để ép buộc cậu ấy đâu ạ.”
Ji Heon cười cười để che giấu sự bối rối.
“Chỉ là vận động viên Kwon Jae Kyoung cũng hiểu rõ tình hình hiện tại thôi ạ.”
“Nói gì thì nói, bác vẫn thấy khó tin lắm, cái thằng cứng đầu đó, Karba nói bao lâu rồi mà nó có thèm nghe đâu.”
Bỗng nhiên, Ji Heon chợt nhớ đến cảnh nhân viên Karba nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp. Giọng điệu của mấy người bên đó nghe vô cùng bất lực xen lẫn mấy phần cáu gắt. Lần đầu tiên, Ji Heon cảm thấy có chút thông cảm cho Karba.
“Dù sao thì nó đã quyết định rồi, bác cũng nghĩ đây là kết quả tốt đẹp. Thay vì nhận một số tiền hợp đồng ít ỏi rồi chỉ quay ba video quảng cáo, chi bằng cứ xem như bỏ qua số tiền đó, để Jae Kyoung được quay nhiều quảng cáo hơn.”
Bà Shim không còn ý định che giấu mục đích thật sự của mình nữa. Đã nói thẳng toẹt ra là muốn lợi dụng con trai kiếm tiền, thì còn ngại ngùng gì mà không nói rõ ra mục tiêu của mình là lợi nhuận, chỉ cần kiếm nhiều tiền là được, việc quay quảng cáo như nào thì tự bà Shim sẽ liên hệ với công ty để thảo luận xếp lịch cho Kwon Jae Kyoung.
Về phía công ty, bọn họ cũng có chung suy nghĩ. Việc truyền đạt rõ ràng mục tiêu như bà Shim sẽ giúp họ dễ hỗ trợ hơn. Nếu cứ vòng vo tam quốc, không dám nói thẳng ra mình muốn gì, đến lúc phật ý thì công ty cũng khó xử. Vì vậy, tốt hơn hết là nói rõ yêu cầu hai bên ngay từ đầu. Có như vậy, công ty mới không đi sai hướng và có thể hỗ trợ tốt nhất theo yêu cầu của vận động viên. Đó là cách duy nhất để cả hai bên cùng có lợi.
“Có vẻ như Jae Kyoung muốn hoàn tất hợp đồng càng sớm càng tốt, à, bác cũng vậy. Cháu nói thứ sáu bên cháu sẽ mang hợp đông đến phải không? Nếu chúng ta còn sửa đổi hay gì vào lúc đó, nó sẽ bị trì hoãn đến tuần sau mất, nên cháu cứ gửi bản nháp qua email cho bác trước nhé. Nếu có bất kỳ điều gì cần thương lượng lại, chúng ta có thể sửa đổi trước, đến thứ sáu cháu chỉ cần mang hợp đồng gốc qua là chúng ta có thể ký ngay.”
Để có thể đạt được mục đích của mình, bà Shim sẽ rất chủ động, Bà đã luôn sống như vậy từ lần đầu tiên Ji Heon gặp bà vào mười năm trước. Lúc đó, anh đã rất ấn tượng với sự quyết đoán của bà Shim, bây giờ, khi cả hai đã ở chung trên một con thuyền, Ji Heon càng thêm nể phục sự chủ động và năng lượng mà bà Shim mang lại.
Thực ra, việc soạn thảo hợp đồng không mất nhiều thời gian, chỉ cần dựa trên mẫu hợp đồng tiêu chuẩn, thêm bớt một số điều khoản là được. Vấn đề nan giải là quá trình thảo luận và sửa đổi hợp đồng với phía vận động viên Kwon Jae Kyoung. Ngắn thì chỉ mất vài ngày, nhưng lâu có thể kéo dài vài tháng, thậm chí cả năm.
Đó là lý do tại sao Ji Heon nghĩ rằng việc mang hợp đồng đến cho Jae Kyoung trong vòng 48 tiếng chỉ là hình thức, chứ anh không thực sự nghĩ hợp đồng sẽ được ký kết trong vòng 48 tiếng. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của bà Shim, có vẻ như hai bên sẽ thuận lợi ký hợp đồng ngay vào thứ Sáu.
“Cảm ơn bác. Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức để mang lại kết quả tốt nhất, đáp ứng sự tin tưởng của bác.”
“Mong bác hãy giúp đỡ chúng cháu.” Ji Heon nói với tất cả sự chân thành.
Và hai ngày sau, vào chiều thứ Sáu, bảy người bên Spoins đã đúng giờ có mặt ở khách sạn Jamsil. CEO Kang Tae Jin, Jeong Ji Heon – nhân viên phòng PR, trưởng phòng Jin Ki Suk – phòng chiến lược, trưởng nhóm Lee Yoo Jung – đội ngũ quản lý, và ba luật sư. Một luật sư thuộc phòng pháp lý của Spoins, hai người còn lại là luật sư chuyên về hợp đồng đại diện mà CEO Kang đã dày công tìm kiếm để hỗ trợ cho thương vụ lần này.
Từ việc CEO Kang mang theo ba luật sư, Ji Heon có thể suy ra một số điều. Thứ nhất, việc ký hợp đồng với một ngôi sao lớn như Kwon Jae Kyoung khiến CEO Kang chịu áp lực rất lớn. Thứ hai, CEO Kang vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Kwon Jae Kyoung. Thứ ba, bất chấp cả hai điều trên, CEO Kang vẫn hạ quyết tâm hoàn tất hợp đồng ngay trong ngày hôm nay.
Có vẻ như phía bên kia cũng có chung suy nghĩ, ngoài ba gương mặt quen thuộc – Vận động viên Kwon Jae Kyoung, bà Shim và trường phòng Choi của Liên đoàn – còn có một gương mặt lạ khác. Đó là luật sư được Liên đoàn cử đến để xem xét hợp đồng.
Không phải luật sư do Jae Kyoung trực tiếp thuê, mà là luật sư do Liên đoàn cố tình cử đến, vì vậy Ji Heon có thể đoán được thái độ của Liên đoàn đối với hợp đồng lần này. Họ rõ ràng không hài lòng chút nào. Có vẻ như Liên đoàn đang nghĩ cách, tìm cớ bắt bẻ để xúi giục Jae Kyoung để phá vỡ hợp đồng.
Chỉ có một lý do khiến Liên đoàn không thích Spoins. Đó là họ đã nhận tiền từ Karba. Chắc chắn họ đã nhận tiền hối lộ với điều kiện là sẽ thúc đẩy Kwon Jae Kyoung ký hợp đồng với Karba, và sẽ nhận được nhiều tiền hơn nữa khi hợp đồng được ký kết. Đây là chuyện thường thấy trong ngành này, có thể coi là một hình thức “ngầm hiểu” giữa các bên. Ngôi sao hàng đầu ký hợp đồng với công ty quản lý lớn nhất cả nước, chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao? Họ sẽ tự dàn xếp với nhau dưới cái danh “làm tất cả những điều tốt nhất cho vận động viên” và bỏ túi riêng những khoản lợi nhuận kếch xù.
CEO Kang đương nhiên hiểu rõ quy tắc ngầm này, vì vậy ngay khi ngồi xuống, anh ta đã nhanh chóng lấy hợp đồng ra và nói:
“Như tôi đã đề cập, đây là bản hợp đồng mà chúng tôi đã soạn thảo sau khi thảo luận với mẹ của vận động viên Kwon Jae Kyoung.”
CEO Kang nhấn mạnh bọn họ đã thảo luận trước với mẹ của Jae Kyoung rồi mới làm hợp đồng.
Jae Kyoung cầm lấy hợp đồng với vẻ mặt thờ ơ và bắt đầu đọc lướt qua. Nhìn tốc độ lật giấy, rõ ràng cậu ấy không đọc kỹ. Thậm chí, cậu ấy còn bỏ qua luôn vài trang cuối cùng, đưa thẳng hợp đồng cho mẹ mình.
“Mẹ xem đi.”
Bà Shim bắt đầu xem kỹ hợp đồng thay con trai. Trưởng phòng Choi và luật sư của Liên đoàn cũng chăm chú xem xét bản hợp đồng của Spoins mang đến. Khi các nhân viên của Spoins đang hồi hộp theo dõi, đột nhiên Jae Kyoung đứng dậy khỏi ghế sofa và nói:
“Anh à, ra kia nói chuyện với em một lát được không?”
Ji Heon nhìn Jae Kyoung với vẻ mặt ngơ ngác. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Jae Kyoung gật đầu ra hiệu bảo Ji Heon đi theo rồi quay người rời đi trước.
“….”
Ji Heon đột nhiên có dự cảm xấu. Tại sao lại muốn nói chuyện riêng vào lúc này chứ? Trong lòng anh rất muốn kéo cậu ấy lại và bảo “Cứ nói chuyện ở đây đi” nhưng Ji Heon không thể làm vậy. Không phải ai khác mà chính Kwon Jae Kyoung đã đề nghị nói chuyện riêng, điều đó có nghĩa là chuyện này không thể công khai trước mặt nhiều người.
“Tôi xin phép ra ngoài một lát.”
Cuối cùng, Ji Heon đành phải nói với CEO Kang một tiếng rồi đứng dậy.